Lén Nếm Thử Quả Vải

CHƯƠNG 37: MUỐN NẾM THỬ (37)


9 tháng

trướctiếp

Lật Chi đơ người ngồi đối diện Cố Cảnh Sâm, một lúc lâu cũng không có phản ứng.

Chờ đến khi cô nghĩ được nên làm sao để đáp lại lời nói của anh thì đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.

Vừa lúc đó anh Đỗ bưng chút đồ ăn đến cho bọn họ, Cố Cảnh Sâm đưa cho Lật Chi một đôi đũa, Lật Chi nhận lấy, lúc này cô mới mở miệng nhẹ giọng nói: “Tô Đường đã gửi WeChat cho tôi, nói tiệc đính hôn của cậu ấy và Hà Chi Ngôn sẽ diễn ra vào dịp Nguyên Đán.”

“Ừm.” Cố Cảnh Sâm trả lời, không có nói nhiều về câu mà Hà Chi Ngôn đã nói với anh.

Lát sau, anh mới lại ung dung thong thả nói: “Đến lúc đó chúng ta cùng nhau đến đi.”

Trái tim của Lật Chi như là bị ai đó nhẹ nhàng lôi kéo.

Vài giây sau, lòng cô cô giật bắn một cái đáp: “Được…”

Cố Cảnh Sâm cố ra vẻ bình tĩnh nhưng thật ra vẫn luôn bất an mà chờ đợi câu trả lời từ cô.

Cuối cùng cũng nghe được lời nói nhẹ nhàng mềm ấm của cô, tâm tình bị đè nặng cuối cùng cũng được buông xuống, bình ổn trở lại.

Anh lấy tờ khăn giấy ra, nắm chặt trong lòng bàn tay, lặng lẽ mà lau đi hơi ẩm của mồ hôi trong lòng bàn tay.

Bữa tối này Lật Chi ăn rất no.

Sau đó Cố Cảnh Sâm lái xe đưa cô về nhà.

Lật Chi tắt đèn nằm ở trên giường, đến lúc mê man buồn ngủ còn không nhịn được mà hồi tưởng lại cảnh tối nay ở cùng với anh.

Càng nghĩ cô càng cảm thấy, lần này Cố Cảnh Sâm rất nhã nhặn, rất dịu dàng.

Lật Chi chưa bao giờ có cảm giác mãnh liệt như thế, cô hy vọng mỗi lần anh đi bàn chuyện công tác đều sẽ thuận lợi suôn sẻ.

Như vậy thì tâm trạng của anh mỗi ngày đều sẽ rất tốt, rất tốt.

Theo thời gian trôi, thời tiết càng ngày càng lạnh.

Ngày ngắn đêm dài, hình thành mùa vừa khô lại rét lạnh.

Lật Chi thay một bộ quần áo mùa thu dày hơn một chút thành một bộ quần áo mùa đông đặc biệt ấm áp.

Gần đến Nguyên Đán, Lật Chi bất cẩn bị cảm lạnh, có chút cảm mạo.

Vốn cũng không có nghiêm trọng, thậm chí dấu hiệu của bệnh cũng không rõ ràng, cũng chỉ là đau cổ họng.

Lật Chi đã uống hơn chục cốc nước trong suốt cả ngày, trong lúc đi làm thường xuyên chạy vào WC. Kết quả là đến ngày hôm sau, lúc cùng ngồi máy bay đến Nam Thành với Cố Cảnh Sâm, cảm mạo vẫn cứ trở nặng hơn.

Tiệc đính hôn của Tô Đường và Hà Chi Ngôn được tổ chức vào giữa trưa mùng hai, cho nên Cố Cảnh Sâm và Lật Chi định đến trưa mùng một hôm mới đó xuất phát.

Lúc Dương Phong lái xe đến đón Lật Chi, cô mặc một chiếc áo khoác bánh mì ngắn màu vàng nhạt và một chiếc váy họa tiết Giáng sinh với quần legging, chân đi một đôi ủng Martin có gót nhỏ.

Cô đeo một chiếc khẩu trang che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.

Cố Cảnh Sâm ngồi ở trong xe xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy lúc cô đẩy một cái vali nhỏ ra, còn cho là do cô sợ mặt bị lạnh mới đeo khẩu trang.

Kết quả là lúc Lật Chi lên xe cũng không hề tháo khẩu trang xuống.

Mà khi cô vừa mở miệng chào hỏi anh, vừa gọi một tiếng “Học trưởng”, Cố Cảnh Sâm liền nghe ra được điểm khác thường.

Cô nói chuyện bằng giọng mũi, là bị cảm rồi.

Cố Cảnh Sâm làm như là thuận miệng hỏi: “Đã uống thuốc chưa?”

Lật Chi gật gật đầu: “Uống rồi.”

Có lẽ là do uống thuốc trị cảm nên cô mệt rã rời, Lật Chi không chỉ ngủ gật trên đường đến sân bay, lên máy bay cô càng buồn ngủ, liền ngủ thẳng một giấc luôn.

Lật Chi ngủ thẳng một giấc, đợi khi tới Nam Thành rốt cuộc cô cũng có chút năng lượng.

Cô đi theo Cố Cảnh Sâm vào xe mà Hà Chi Ngôn gọi đến đón bọn họ.

“Tô Đường đâu rồi?” Sau khi Lật Chi chui vào xe vẫn không thấy Tô Đường, khó hiểu nói.

Hà Chi Ngôn cười cười, nói: “Lúc này cô ấy đang nhờ thợ làm tóc trang điểm và tạo kiểu tóc trước cho mình, muốn tạo một kiểu dáng mà cô ấy vừa ý nhất.”

“Ồ�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp