Lén Nếm Thử Quả Vải

CHƯƠNG 2: MUỐN NẾM THỬ (02)


10 tháng

trướctiếp

"Thịnh thịch thịch—"

Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của Lật Chi cong lên, cô gõ ba cái lên cánh cửa.

Trái tim cô giống như ngón tay gõ vào cánh cửa lúc này, âm thanh "Thịnh thịch thịch" trực tiếp nhảy lên cổ họng.

Trong văn phòng có một âm thanh trầm ấm, không rõ cảm xúc vang lên: "Vào đi."

Lật Chi cắn môi dưới, cô vặn tay nắm cửa từ từ đẩy cánh cửa quyết định sự sống chết của mình ra.

Cô cúi đầu đi vào, tay thuận tiện đóng cửa lại.

Lúc đi về phía bàn làm việc, Lật Chi cảm nhận được có một ánh mắt sắc bén dán chặt lên người mình làm cho cô cảm thấy thấp thỏm bất an hơn.

Đến khi trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày da bóng loáng, Lật Chi ngay lập tức dừng bước chân, cô đứng yên một chỗ không dám ngẩng đầu.

Ông chủ không nói chuyện.

Chính bản thân Lật Chi cảm giác được bầu không khí xung quanh ngưng trệ một cách rõ ràng.

Một loại cảm giác áp bức không ngừng đến gần, càng ngày càng nặng nề giống như muốn từng chút một rút đi không khí xung quanh cô làm cho cô hô hấp khó khăn, gần như ngạt thở vì thiếu oxy.

Đây là khí chất của ông chủ mà Nam Nam đã nói sao?

Có chút…sợ hãi.

Văn phòng lớn như thế này khi im lặng có thể nghe được cả tiếng kim rơi, Lật Chi muốn nín thở.

Ông chủ không nói tiếng nào là đang đợi bản thân cô tự nhận sai sao?

Chắc là đang cho cô cơ hội, chờ cô tự nhận sai…

Vì thế Lật Chi tự cổ vũ bản thân ở trong lòng lấy dũng khí biết sai phải sửa, cô vô thức siết chặt hai bàn tay và cổ máy móc từ từ ngẩng đầu lên, khẩn trương mở miệng nói: "Ông chủ, tôi xin lỗi, tôi không nên ngủ trong giờ làm việc…"

Âm thanh nhẹ nhàng cẩn thận đột nhiên biến mất.

Giống như video đang phát bị ấn nút tạm dừng, khoảnh khắc ấy nhân vật bất động, âm thanh không còn.

Đôi mắt Lật Chi ướt đẫm, kinh ngạc trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Áo khoác tây trang của anh vắt lên chiếc ghế sau lưng, trên người chỉ mặc áo sơ mi đen, cà vạt xám bạc thắt hờ hững trên cổ áo, hai nút trên cùng của chiếc áo sơ mi được cởi lỏng lẻo lộ ra ít xương quai xanh.

Áo sơ mi đen của người đàn ông được sơ vin gọn gàng, trên eo thắt chặt một cái thắt lưng làm nổi bật vòng eo gợi cảm.

Hai tay anh chống trên bàn làm việc với tư thế tùy ý lười biếng, biểu cảm không phân biệt được được vui vẻ hay tức giận, đôi mắt bị Sử Nam Nam nói đùa là đào hoa thật sự rất đẹp, cứ liên tục nhìn chằm chằm cô không chút lung lay.

Ngón tay nắm chặt vào nhau khi Lật Chi nhìn thấy Cố Cảnh Sâm, trong chốc lát móng tay đã ghim chặt vào da thịt khiến cô đang ngẩn người có chút phản ứng.

Lông mi cô run rẩy giống như có làn gió nhẹ nhàng thổi qua bồ công anh.

Đầu cô hiện lên những mảnh ký ức nhỏ hỗn độn trong trí nhớ, giống như một quyển sách phủ đầy bụi trong một thời gian dài thì đột nhiên có một trận gió lớn thổi qua, trang sách ấy theo gió nhanh chóng bị lật ra từng trang một.

Những ký ức khắc sâu trong quyển sách theo đó mà lướt qua.

Ông chủ của cô, Lionel thế mà lại là Cố Cảnh Sâm.

Chuyện này ngoài phạm vi ứng phó của Lật Chi, hiện tại cô hoàn toàn không thể phản ứng lại giống như đã ném linh hồn nhỏ bé của mình vào cõi thiên đường, nhìn qua chỉ thấy ngốc.

Đôi mắt thâm sâu của Cố Cảnh Sâm khẽ nhúc nhích, anh nâng cánh tay lên đặt trước ngực, sắc mặt lạnh lẽo với ánh mắt xa lạ nhìn người phụ nữ trước mặt, anh dùng giọng nói lạnh lùng hỏi: "Họ tên?"

Lật Chi nhảy dựng trong lòng, cô từ từ chớp mắt, đầu óc hỗn loạn không nói chuyện ngay.

Có lẽ không nghe được câu trả lời nên vẻ mặt anh lộ ra vẻ không ngờ đến, giống như không kiên nhẫn khi chờ đợi vậy.

"Lật…Lật Chi." Giọng nói của cô nhẹ nhàng mà mềm mại, khi nói xong ngay lập tức cúi đầu xuống.

Cố Cảnh Sâm nhìn kỹ cô trong giây lát, cuối cùng không nhanh không chậm ra lệnh: "Đi ra ngoài."

Lật Chi thở phào nhẹ nhõm trong lòng nhưng lại có chút cảm giác mơ hồ.

Nhưng cô không dám nói lời nào, ngoan ngoãn xoay người đi ra ngoài.

Cô hoàn toàn không biết trên đường tay và chân của cô di chuyển đều nhau, nhìn qua có chút buồn cười.

Cố Cảnh Sâm nhìn tay cô duỗi ra để kéo cánh cửa văn phòng, vẻ mặt anh hơi sững sờ.

Ngay sau đó cảm thấy buồn cười, khóe miệng cong lên nhưng nhanh chóng đè xuống cho bằng lại.

Trong văn phòng chỉ còn lại một mình anh, khi ấy Cố Cảnh Sâm mới đứng thẳng người dậy hoạt động cơ thể đã cứng đờ, dây thần kinh căng chặt dần thả lỏng.

Sau khi trở lại văn phòng anh đã gọi cho thư ký, ngay sau đó cởi áo khoác, thả lỏng cà vạt với nút áo sơ mi.

Vốn dĩ anh không thích quy định nên cứ cẩu thả, chỉ có điều ngại thân phận khi ở trước mặt nhân viên vẫn giữ dáng vẻ tổng tài, khi ở riêng mới lén thoải mái.

Cố Cảnh Sâm không xem sơ yếu lý lịch kẹp ở hợp đồng mà Tân Vũ đã để lại cho anh, cho nên khi Lật Chi xuất hiện ở trước cửa văn phòng anh hoàn toàn không biết thư ký mới đến là cô.

Hiện tại anh xoay người lấy bản hợp đồng từ trên bàn làm việc, mở đến trang cuối cùng thấy được chữ ký viết tay kia.

— Lật Chi.

Chữ viết rất khí phách, viết một tay khá tốt.

Cố Cảnh Sâm rút ra sơ yếu lý lịch từ trong hợp đồng.

Mặt trên bị Tân Vũ đánh dấu một số cuộc trò chuyện hỏi đáp trong cuộc phỏng vấn.

Hầu như không mấy quan trọng.

Đến khi Cố Cảnh Sâm nhìn thấy hai câu nói như thế này.

— Q: Vì sao em lại lựa chọn từ bỏ sự am hiểu chuyên nghiệp trong đàn violon của mình để phỏng vấn thư ký.

— A: Hơn hai mươi năm qua cuộc sống của em chỉ gắn bó với violon, em muốn thay đổi để thử những điều mới cũng như công việc mới. (Nguyên văn)

Cố Cảnh Sâm hơi híp nhẹ mắt.

Sau khi Lật Chi trở lại vị trí làm việc của mình cô vẫn không yên tâm.

So sánh với Cố Cảnh Sâm không quen cô thì cô càng để ý hơn…không biết liệu sáng ngày mai bản thân có nhận được thông báo không cần đến công ty nữa hay không? Hoặc là nói…kiếp sống thư ký của cô ngay sáng ngày mai sẽ chết vì căng thẳng?

Vừa nãy anh chỉ nói với cô năm chữ.

"Họ tên." và "Đi ra ngoài."

Cô không kìm được suy nghĩ liệu có phải anh hỏi cô tên gì là để nói cho trợ lý, bảo trợ lý thông báo tới bộ phận nhân sự sa thải thư ký tên là Lật Chi.

Cô mới đến đây bốn ngày…chưa nhận được tiền lương…sẽ bị sa thải như vậy sao?

Tâm lý Lật Chi trở nên hoảng loạn, nửa ngày sau cô hoàn toàn nơm nớp lo sợ.

Sợ đột nhiên không kịp chuẩn bị đã nhận được thông báo "Cô bị sa thải."

Đến tận khi tan làm cô vẫn không bị Cố Cảnh Sâm gọi tới.

Nhưng Cố Cảnh Sâm vẫn chưa rời khỏi văn phòng, Lật Chi thân là thư ký mà rời đi khi ông chủ còn ở công ty thì không hay cho lắm, cô đành tiếp tục ngồi lại vị trí, yên lặng chờ anh về.

Cố Cảnh Sâm đang gọi điện thoại cho Tân Vũ.

Điện thoại vừa được kết nối anh đã lạnh giọng chất vấn Tân Vũ: "Cô có ý gì?"

Tân Vũ mờ mịt: "Hả? Có ý gì cơ?"

Cố Cảnh Sâm nhắc nhở: "Thư ký mới."

"À." Tân Vũ đã hiểu được, cô ấy cười nói: "Không hợp ý sao?"

"Tôi cố ý chọn cô ấy đấy, còn hỏi cô ấy tốt nghiệp trung học và năm học nào, chắc chắn học với anh một năm."

"Lionel, đây là chuyện cuối cùng tôi có thể làm cho anh với tư cách là một thư ký."

Cố Cảnh Sâm ngoài cười nhưng trong không cười: "Cảm ơn."

Sau khi tắt máy, Cố Cảnh Sâm gọi Dương Phong đến văn phòng và nói: "Nói phòng tài chính phát cho Tân Vũ một khoản tiền thưởng, coi như khen thưởng mấy năm nay cô ấy đã làm việc tận tâm."

Dương Phong đồng ý và ngay lập tức đi làm việc.

Cố Cảnh Sâm ngồi trên ghế, anh đưa tay bóp mi tâm sau đó tiếp tục làm việc.

Một lát sau anh ném cây bút trong tay đi, đứng dậy đi đến trước cửa dùng tay mở hé cửa nhìn ra bên ngoài thì thấy vị trí thư ký còn có người ngồi, cô đang chống tay ngẩn người.

Cô vẫn chưa về.

Cố Cảnh Sâm cứ như thế đứng trước cửa nhìn cô trong vài phút.

Ánh hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô, giống như màu sắc rực rỡ in lên tờ giấy vẽ trắng tinh có một vẻ đẹp không thể nói được.

Lật Chi đang vắt óc suy nghĩ xem nên làm thế nào để cứu vớt sự nghiệp của mình không bị sa thải, bỗng nhiên có bên cạnh có người đi qua.

Cô bị bóng dáng màu đen kia dắt hồn về, trái tim nhảy lên cổ họng trơ mắt nhìn Cố Cảnh Sâm đi qua trước mặt cô tới thang máy rời đi.

Đi rồi.

Tan làm.

Cô không nhận được bất kỳ thứ gì như văn bản hoặc thông tin đuổi việc.

Một giây ngắn ngủi Lật Chi thả lỏng cơ thể trong một cái chớp mắt, nghĩ lại tưởng tượng có lẽ nào ngày mai sẽ nhận được…tâm trạng không thể nào bình tĩnh lại.

Cô xách túi lên, đến thang máy rời khỏi công ty.

Lật Chi vừa mới ra khỏi công ty đã vì thất thần mà vấp ngã, suýt chút nữa biểu diễn màn ngã xuống đất cho những người đi đường xem.

Gương mặt cô đỏ bừng trong nháy mắt, trong lòng sợ hãi vỗ vỗ ngực, biểu cảm hoảng loạn xen lẫn chút uất ức nhưng cuối cùng chỉ có thể rầu rĩ bĩu môi xoay người rời đi.

Cố Cảnh Sâm ngồi trong xe đã thấy toàn bộ quá trình.

Anh âm thầm thở dài.

Chờ đến khi thấy cô biến mất ở khúc ngoặt anh mới khởi động xe rời đi.

Vào buổi tối.

Thích Nguyệt nhạy bén phát hiện ra từ lúc về đến giờ Lật Chi cứ hồn bay phách lạc, vì thế sau khi ăn cơm tối xong Thích Nguyệt đã để Lật Chi ngồi xuống ghế sô pha rồi hỏi: "Cậu làm sao vậy? Có chuyện gì à?"

Khổ sở suy nghĩ mãi vẫn không biết nên giải quyết như thế nào mới cứu vớt được công việc, Lật Chi hoàn hồn trong thoáng chốc, sau khi bị Thích Nguyệt hỏi hai ba lần Lật Chi mới chịu thả lỏng, nhẹ giọng nói với Thích Nguyệt: "Hôm nay tớ gặp ông chủ."

Cô ngừng một chút, khẽ mấp máy môi rồi tiếp tục nói: "Là…Cố Cảnh Sâm."

Hiển nhiên Thích Nguyệt không nghĩ đến lại kịch tính như vậy, cô ấy sửng sốt một lúc mới khiếp sợ hỏi: "Là học trưởng năm đó cậu thầm mến sau khi chuyển đến à?"

Lật Chi tốt nghiệp lớp 11 ở Nam Thành sau đó chuyển đến thành phố, Thích Nguyệt là bạn thân của cô ở Nam Thành nhiều năm cho nên không biết Cố Cảnh Sâm, cô ấy chỉ nghe Lật Chi nhắc tới.

Lật Chi cắn môi, sắc mặt hơi nhuộm đỏ, cô gật gật đầu nên không thấy được.

Sau đó cô cười nhạt và nói với Thích Nguyệt: "Anh ấy không nhớ rõ tớ."

Thích Nguyệt nhíu nhẹ mày, còn chưa kịp an ủi Lật Chi thì đã nghe Lật Chi nói: "Nhưng bây giờ tớ sợ sẽ bị sa thải."

"Vì sao?" Thích Nguyệt khó hiểu hỏi.

Lật Chi có chút xấu hổ nói: "Hôm nay đi làm tớ ngủ khá ngon, còn bị anh ấy thấy…"

Lật Chi kể qua loa lại chuyện Cố Cảnh Sâm gọi cô vào văn phòng rồi đuổi ra ngoài.

Thích Nguyệt nhìn dáng vẻ mặt mày của Lật Chi, cô ấy giơ tay xoa xoa đầu nhỏ của cô an ủi nói: "Cùng lắm thì chúng ta lại tìm công việc khác."

"À mà." Thích Nguyệt hơi tò mò hỏi Lật Chi: "Lật Lật, bây giờ cậu có cảm giác gì với anh ta không?"

Lật Chi nghĩ lại ánh mắt xa lạ và giọng điệu không gợi sóng của anh ngày hôm nay sau khi nhìn thấy cô, trong lòng cứ có cảm giác bị thứ gì đó đè lên.

Cô nhắc con ngươi trong trẻo lên nhìn về phía Thích Nguyệt, giọng nói mềm mại tự nhiên nghiêm túc trả lời: "Không có cảm giác gì hết."

Thích Nguyệt khẽ thở dài, cười nói: "Ban đầu tớ còn định nói nếu cậu thích thầm người ta thì cứ ở chung lâu thêm chút nữa."

Lật Chi rũ lông mi, từng mảng bóng tối rũ xuống che mắt cảm xúc chợt lóe lên trong đáy mắt cô.

Cô có chút mơ hồ, dịu dàng nói: "Yêu thầm là chuyện ngày xưa."

Vào ban đêm mọi người đều buồn ngủ, WeChat của Lật Chi lại có thêm một người xin bạn tốt.

Là thư ký của Cố Cảnh Sâm, Dương Phong.

Lật Chi thấp thỏm bấm đồng ý, không đợi cô lễ phép chào hỏi đối phương, Dương Phong đã vô cùng có hiệu suất gửi cho Lật Chi một tin nhắn và gửi đến một tài khoản WeChat.

Dương Phong: [Đây là WeChat của Lionel, cô kết bạn đi, sau này Lionel có dặn dò làm việc gì thì cũng sẽ thuận tiện hơn một chút.]

Lật Chi nhìn chằm chằm tài khoản WeChat này.

Trợ lý đã nói như vậy, gửi WeChat cho cô thêm bạn! Có nghĩa là cô không bị đuổi việc nhỉ?

Lật Chi vội vàng trả lời: [Vâng!]

Lật Chi bấm vào tài khoản WeChat Dương Phong đã gửi, ảnh đại diện trống còn tên để Lionel.

Lật Chi gửi lời mời kết bạn, cô viết thêm ghi chú "Lật Chi." nhưng đối phương chưa trả lời.

Một lúc lâu sau Lật Chi vẫn thấp thỏm bất an đợi anh đồng ý nhưng cô không chờ được nữa mà ngủ thiếp đi, đột nhiên âm thanh từ điện thoại rung lên làm cô bừng tỉnh.

Cô cầm điện thoại lên nhìn, phát hiện Cố Cảnh Sâm đã đồng ý lời kết bạn của cô, hơn nữa còn gửi cho cô tin nhắn này.

Cố Cảnh Sâm: [Hóa ra là "Lật Chi", có chút ấn tượng.]

Ơ…

Lật Chi có chút suy nghĩ mà cô không thể nào chắc chắn được, ý này là…anh nhớ cô là ai sao?

Cân nhắc một lúc, Lật Chi vẫn cẩn thẩn trả lời anh một câu: [Xin chào.]

Cố Cảnh Sâm chậm chạp đánh chữ gửi tin nhắn đến: [Ừ.]

Cố Cảnh Sâm: [Chiều nay trong thời gian làm việc cô ngủ rất ngon…]

Lật Chi không đợi anh nhắn tiếp, cô nhanh chóng ấn bàn phím trên màn hình, hăng hái khẩn trương gửi tin qua: [Về sau sẽ không có chuyện này nữa, xin anh cho tôi một cơ hội QWQ]

Trong giây lát, tin khác được gửi đến.

Cố Cảnh Sâm: [À.]

Lật Chi: "..."

À… Là có ý gì?! 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp