Lén Nếm Thử Quả Vải

CHƯƠNG 15: MUỐN NẾM THỬ (15)


10 tháng

trướctiếp

Có lẽ bị ảnh hưởng bởi tin nhắn từ Wechat mà Tô Đường gửi đến, vào đêm cuối cùng của tháng chín, trong lúc Lật Chi chìm vào giấc ngủ đã bị vướng vào quá khứ của bảy năm trước.

Khung cảnh có thật trong mơ đã kéo Lật Chi về giữa mùa hè năm 2011.

Ba ngày trước khi hát bài hát tốt nghiệp, ở nhà bà ngoại, Lật Chi một lần nữa phải trải qua nỗi đau bị chia cắt khỏi người thân.

Hôm đó mặt trời nóng như thiêu đốt, cô định ra ngoài xem bữa tiệc mô tô mà Cố Cảnh Sâm tham dự để cỗ vũ cho anh.

Nhưng ngay khi cô chuẩn bị ra ngoài, bố của cô sống ở Nam Thành đột nhiên đến thăm bà ngoại.

Nói rằng đó chỉ là một chuyến đến thăm, nhưng thật ra nó có nghĩa là đến Tam Bảo Đường mà không mất gì.

Có lẽ Lật Chi biết lý do tại sao bố cô đến đây.

Kể từ khi mẹ của cô, Ninh Nguyệt qua đời vì tai nạn nửa năm trước, bố cô thường xuyên nói với cô rằng ông hy vọng cô có thể đến một trường đại học tốt hơn ở nước ngoài để học tiếp sau khi tốt nghiệp cấp ba như mong đợi.

Nhưng Lật Chi muốn ở lại trong nước để học tập hơn.

Ngoài ra cô đã âm thầm hẹn Cố Cảnh Sâm cùng đến học tại Đại học Âm nhạc. Điều quan trọng nữa là, Lật Chi muốn dành nhiều thời gian ở bên bà hơn. Cô muốn ở cùng một thành phố với bà và muốn bầu bạn khi bà đã có tuổi.

Bởi vì chuyện này mà mâu thuẫn giữa hai bố con lần đầu tiên của Lật Chi và Lật Nguyên đã xảy ra trong gần nửa năm.

Tính tình của Lật Chi rất ôn hòa và dịu dàng giống như mẹ của cô, Ninh Nguyệt.

Nhưng ẩn sâu trong sự mềm mỏng đó là sự ngang ngạnh, ương bướng đòi quyền tự quyết định. Về điểm này cũng vô cùng giống Ninh Nguyệt.

Lật Chi biết bà ngoại luôn đứng về phía mình.

Cô đã nói chuyện với bà của mình rằng cô muốn ở lại Trung Quốc để phát triển. Bà ngoại của cô cũng đã nói bà ấy sẽ tôn trọng ý kiến riêng của cô.

Vì vậy nên Lật Chi biết chuyện bố của cô sẽ đến thương lượng với bà ngoại và vấn đề chuyển trường của cô.

Tuy nhiên điều mà Lật Chi không bao giờ nghĩ tới là, ngoài nói chuyện đi học của cô với bà ngoại, bố của cô còn nói về một điều khác nữa.

Bố của cô vừa vào bên trong chưa được bao lâu, bà ngoại đã yêu cầu cô đến phòng nhạc để luyện tập violin.

Nhưng đầu óc cô bây giờ không còn tâm trí để luyện tập nữa.

Lật Chi đang ở lầu hai, cô mở hé cửa ra, áp sát tai vào cửa để nghe lén cuộc nói chuyện trong phòng khách dưới lầu.

Nhưng lúc Lật Chi nghe xong thì đột nhiên ngẩn người ra.

Bố đang nói về cái gì vậy?

Ông chuẩn bị tái hôn? Lại còn muốn cô cùng tham gia hôn lễ của ông?

Hơn nữa…đối phương đã mang thai được hai tháng rồi?

Mẹ của cô mới chỉ qua đời được hơn bốn tháng thôi mà!

Lật Chi thẫn thờ ngồi trên sàn nhà. Từng lời nói của bố vẫn đang rót vào tai cô, giọng nói và nụ cười của mẹ hiện lên trong đầu cô. Khung cảnh một gia đình ba người hạnh phúc khi mẹ cô còn sống từ từ lướt qua như một thước phim.

Lật Chi, người còn chưa bước qua sinh nhật tuổi mười tám, lần đầu tiên cô đã nghi ngờ về tình yêu của bố mẹ mình trong sự bàng hoàng.

Cô bắt đầu nhớ lại, bố của cô đã đối xử với mẹ bằng sự tôn trọng và yêu thương.

Trong suốt nhiều năm qua, ông luôn coi hai mẹ con cô như công chúa lớn và công chúa nhỏ trong nhà, vô cùng quan tâm và chăm sóc hai người.

Cô đã cho rằng ông thật sự rất yêu thương mẹ.

Hóa ra cũng không có gì không bao giờ thay đổi.

Mối quan hệ tình cảm hai mươi năm với mẹ cô, chưa đầy nửa năm sau khi bà qua đời, tình yêu đó đã bay theo tro cốt của bà.

Liệu đây có phải cái được gọi là tình yêu?

Lật Chi chống tay vào tường từ từ đứng dậy, cô mở cửa lúng túng bước ra ngoài.

Cô đi về phía trước trong khi nước mắt đang từng giọt rơi xuống. Mỗi bước đi của cô giống như giẫm phải những lưỡi dao sắc bén khiến cho bàn chân cô rỉ máu.

Bà ngoại im lặng một lúc lâu, mãi cho đến khi Lật Chi bước đến bậc cầu thang cuối cùng, cô mới nghe bà ngoại bình tĩnh nói, giọng điệu có chút run run: “Từ ngày Nguyệt Nguyệt qua đời, cậu không còn là con rể của tôi nữa. Lật tiên sinh, mời cậu về cho.”

Lật Nguyên bất lực chỉ có thể nói: “Mẹ, con muốn gặp Chi Chi để nói vài lời với con bé…”

Cho dù bình thường Nhạc Sanh có điềm tĩnh đến đâu, giờ phút này bà cũng không thể kìm nén được nữa. Bà tức giận đứng lên, cao giọng chất vấn Lật Nguyên: “Cậu còn mặt mũi mà gặp Chi Chi sao?”

“Sau khi Nguyệt Nguyệt qua đời, cậu đã đối xử với Chi Chi như thế nào trong suốt mấy tháng qua? Cậu chưa bao giờ hỏi một câu xem con bé học tập như thế nào, cuộc sống của con bé ra sao. Cậu không quan tâm đến việc liệu một đứa trẻ đang trong độ tuổi thiếu niên đột ngột mất mẹ có thể kiềm chế được cảm xúc của mình hay không. Thậm chí cậu còn yêu cầu con bé sau khi tốt nghiệp xong phải đi du học ở nước ngoài. Thi thể của con gái tôi còn chưa lạnh mà cậu đã có con với người phụ nữ khác, giờ cậu lại muốn ép buộc Chi Chi tham dự đám cưới của cậu với cô ta. Cậu có đủ tư cách là một con người không? Từ đầu đến cuối cậu hoàn toàn không hề để tâm đến cảm xúc của Chi Chi. Chi Chi đáng thương của tôi sao lại có một người bố vô trách nhiệm như vậy chứ. Cậu không xứng đáng là một người bố!”

Nhạc Sanh càng nói lại càng trở nên kích động, đưa tay vỗ nhẹ lên ngực, sắc mặt tái nhợt.

Đứng trên cầu thang phía sau nghe bọn họ nói chuyện, Lật Chi lặng lẽ rơi nước mắt.

Thời điểm từ trên lầu hai bước xuống, Lật Chi đã khóc rất nhiều. Trong lòng cô biết rõ rằng, cô càng trốn tránh, ngày đoạn tuyệt quan hệ giữa cô và Lật Nguyên càng đến gần hơn.

Người bố đã luôn yêu thương cô trong gần mười tám năm, trao cô biết bao tình cảm ấm áp, cuối cùng lại vì một người phụ nữ và đứa con trong bụng cô ta mà từ bỏ cô.

Lật Chi không thể ngăn cản bản thân suy nghĩ sâu xa hơn. Có lẽ ông khăng khăng muốn gửi cô ra nước ngoài là vì sợ cô sẽ làm xáo trộn cuộc sống mới của ông.

Lật Chi đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt trên mặt. Giống như đã có quyết định cuối cùng, cô không chút do dự bước nhanh vào trong phòng khách, cơ thể nhỏ bé không kiểm soát được mà run lên nhưng vẫn dũng cảm đẩy Nhạc Sanh đứng ra sau lưng.

Đôi mắt nai của cô sau khi được rửa bằng nước mặt thì càng trở nên sáng ngời hơn. Lời nói của cô vẫn mang theo sự mềm mại tự nhiên nhưng lại lộ ra sự kiên định chưa từng có, từng chữ từng chữ nói với ông: “Con không muốn đi du học, con sẽ không đến tham dự hôn lễ của bố và người phụ nữ kia. Con cũng sẽ không còn là con gái của bố nữa.”

Mấy chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, Nhạc Sanh được Lật Chi bảo vệ đang đứng ở phía sau đột nhiên ngã xuống.

Đôi mắt của cô mờ đi, tầm nhìn cũng trở nên hỗn loạn.

Cô cứ thế đứng đó nhìn bà ngoại ngã xuống một cách bất lực và không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Ngày hôm đó, khi mẹ cô qua đời chưa đầy năm tháng, người bà luôn che chở và yêu thương cô nhất trên đời cũng đã qua đời vì căn bệnh nhồi máu cơ tim cấp tính.

Lật Chi luôn cảm thấy rằng bà ngoại qua đời là do bị bố làm cho tức chết.

Vì vậy cho nên những năm gần đây, cô đối với Lật Nguyên có rất nhiều oán hận.

Cô không thể tha th�

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp