[Trung Khuyển] Chết Dưới Quang Minh Thảo

Chương 12


10 tháng

trướctiếp

Kiều Sở chưa bao giờ chiếu cố chuyện gì tận tâm tận lực như vậy, cho dù trong tay cầm bảo vật giá trị liên thành cũng chưa chắc được nàng săn sóc như lúc nàng lau vết thương cho Mộc Thanh Phong. Mà Mộc Thanh Phong cũng vô cùng phối hợp, mặc kệ bị Kiều Sở không có kinh nghiệm giày vò như thế nào, hắn đều tận lực thả lỏng cơ bắp không lộn xộn, không gây thêm phiền toái gì cho Kiều Sở.

"Huynh thấy đau thì nói với ta, đừng nhẫn nhịn." Kiều Sở lại ngược lại, không muốn nhìn thấy hắn nén đau, nói: "Đau thì kêu ra thôi, nén nhịn thật sự không tốt.”

Mộc Thanh Phong thở hổn hển, quay đầu cười với nàng: "Nói như nào cô mới tin là ta không đau đây." Khẩu khí có chút giống tiểu hài tử đang làm nũng, lời nói ra lại là cậy mạnh không giống làm nũng chút nào.

Trong khoảng thời gian bôi thuốc, mồ hôi hắn túa ra ướt đẫm tấm chăn dưới thân, hắn nắm tay không buông, miệng vết thương vừa bị đụng phải mũi chân liền run rẩy không ngừng, đau như vậy mà hắn còn mạnh miệng nói không. Kiều Sở mím môi, thấy hắn khổ sở như vậy, liền không đành lòng động thủ, nàng dừng lại, đưa tay nhẹ nhàng sờ đầu hắn như vuốt ve mèo con, lại sờ lưng hắn an ủi một lát.

Mộc Thanh Phong rất thích để cho nàng sờ đầu và lưng hắn, lúc được vuốt ve hắn nhắm mắt lại, ngoan ngoãn nằm sấp ở đó, nhẹ nhàng hừ hừ hai tiếng, thoạt nhìn thật đúng là có chút giống mèo con đang tận hưởng sủng ái. Sau khi Kiều Sở buông tay ra, hắn có vẻ chưa thỏa mãn, thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Bây giờ, đúng thật là được 'người khác' vuốt ve.”

Cuối cùng cũng bôi xong thuốc, so với Kiều Sở vẫn luôn cẩn thận khẩn trương bôi thuốc thì Mộc Thanh Phong còn mệt mỏi hơn nhiều. Kiều Sở thấy hắn như vậy, cũng không dám đổi đệm cho hắn. Nàng cầm chăn sạch sẽ lót cho hắn, nhẹ nhàng vỗ về, thúc giục hắn ngủ một lát. Kiều Sở cảm thấy, lúc này mình thật sự coi Mộc Thanh Phong là hài tử mà dỗ dành.

Ngay lúc Mộc Thanh Phong định chơi xấu không muốn ngủ với Kiều Sở, a bà bỗng nhiên bưng một chén canh cá lớn đi vào. Kiều Sở vừa nhìn thấy a bà, vội vàng cười chào hỏi, lại thấy đối phương bưng canh nấu thành màu trắng sữa, xa xa có thể ngửi thấy mùi thơm, trong lòng cảm động, lại nắm lấy tay a bà nhu thuận nói cảm tạ. Mộc Thanh Phong cũng có vẻ cảm kích, thần sắc lại mang theo vài phần hiểu rõ. A bà nhìn thoáng qua Mộc Thanh Phong, tránh ánh mắt của hắn, sau đó chậm rãi nâng ánh mắt, đem chén đặt sang một bên, bắt đầu nhiệt tình hỏi thăm tình huống của Mộc Thanh Phong với Kiều Sở, lại thúc giục hai người nhanh chóng ăn cá uống canh bồi bổ thân thể.

Kiều Sở đương nhiên sẽ không từ chối, người bị thương cần protein, nếu a bà không cho, nàng cũng mặt dày mày dạn đi xin. Xoay người đi bưng chén, Kiều Sở ngồi bên cạnh Mộc Thanh Phong, cầm đũa, lấy thịt cá ra, tự nhiên đưa đến bên miệng hắn. Mộc Thanh Phong cười cười, cũng không đề cập đến mình không bị thương đến tay, hé răng chờ Kiều Sở đút.

A bà ngồi ở một bên, nhìn hai người Kiều Sở cùng Mộc Thanh Phong. Kiều Sở thỉnh thoảng thay đũa và thìa, cho Mộc Thanh Phong ăn cơm rồi lại đút canh, còn thường xuyên lau khóe miệng cho hắn, so với chăm sóc tiểu hài tử còn cẩn thận hơn. Mộc Thanh Phong cũng thúc giục Kiều Kiệt ăn, khóe miệng

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp