Gả Cho Trúc Mã Là Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 49


9 tháng

trướctiếp

Không phải nàng chỉ đưa ô chậm cho hắn một chút thôi sao?

Không phải còn quên hắn hắn cưỡi ngựa đi làm nữa thôi sao?

Sao hắn phải châm chọc mỉa mai như vậy?

Lê Ngưng kêu người đi chuẩn bị nước nóng, nghiến răng nghiến lợi nói với hắn: “Ngươi có đi thay đồ hay không?”

Bùi Trạc còn muốn nói thêm vài câu, nhưng lại sợ nói nhiều sẽ khiến nàng thật sự tức giận, tiếp tục ở chỗ này sẽ dễ cảm lạnh.

 “Vậy quận chúa sẽ lấy quần áo cho ta nữa có phải không?” Hắn hỏi.

Lê Ngưng nhắc nhở: “Có thể thì có thể, nhưng ngươi đừng nghĩ đến chuyện tắm chung.” 

Bùi Trạc dừng lại đúng lúc, gật đầu đồng ý.

Dù sao tương lai còn dài, sau này sẽ có cơ hội.

Hắn quét mắt nhìn Lê Ngưng từ trên xuống dưới, xác định quần áo nàng vẫn sạch sẽ ngăn nắp, mới yên tâm đi theo nàng vào phòng tắm.

Trong lúc Bùi Trạc vào gian nhỏ tắm rửa, Lê Ngưng để người đi pha nước gừng.

Khi còn nhỏ nàng không cẩn thận mắc mưa, trưởng công chúa cũng cho người nấu nước gừng cho nàng như vậy, tránh bị cảm lạnh.

Nếu Bùi Trạc cảm lạnh, hai người lại ngủ chung một giường, đến lúc đó lây bệnh cho nàng thì không hay.

Ngoài cửa sổ, bầu trời đột nhiên sáng lên, ngay sau đó là tiếng sấm rền vang.

Đồng tử Lê Ngưng theo bản năng co lại.

Sấm sét mùa xuân bên ngoài vang lên ầm ầm, đêm nay đã định sẽ không yên.

Bùi Trạc tắm gội xong từ gian nhỏ đi ra, phát hiện trong phòng đã sáng hơn rất nhiều.

Nhìn chung quanh một vòng, hóa ra trên bàn có thêm hai cây đuốc.

Nghe tiếng sống ngoài phòng, Bùi Trạc mơ hồ hiểu được chuyện gì.

 “Đây.” Thấy hắn đi tới, Lê Ngưng chỉ vào chén nước gừng trên bàn: “Uống đi.”

Thấy chén nước gừng kia, buồn bực trong lòng Bùi Trạc lập tức tiêu tan.

Cho dù nàng không chú ý tới hắn cưỡi ngựa đi làm, cho dù đến khuya nàng mới nhớ phải đưa dù cho hắn.

Nhưng chuyện này có là gì?

Chén nước gừng này đã đủ chứng minh tất cả.

Trong lòng nàng vẫn rất quan tâm hắn, sợ hắn bị bệnh.

Bùi Trạc vô cùng vui vẻ, hưởng thụ một hơi uống sạch chén nước gừng.

Lê Ngưng không thích gừng, bỏ thêm đường cũng không thích.

Nhưng nhìn qua hình như Bùi Trạc rất thích, uống sạch một chén lớn.

Đặt chén rỗng xuống, Bùi Trạc cười nói với nàng: “Đa tạ quận chúa.”

 Biết hắn đang cảm tạ cái gì, Lê Ngưng khẽ “ừ” một tiếng.

Tuy nàng cũng vì nghĩ cho mình, nhưng người được lợi chính là Bùi Trạc, Lê Ngưng thoải mái nhận lời cảm ơn của hắn.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Lê Ngưng có thói quen mỗi ngày sẽ chờ Bùi Trạc trở về mới ăn cơm, tối nay cũng không ngoại lệ.

Nhưng gần đây hắn về muộn, trước khi dừng bữa tối Lê Ngưng đều sẽ ăn một ít điểm tâm lót dạ trước.

Chờ thức ăn dọn lên bàn, hai người mới bắt đầu ăn tối.

Lê Ngưng gắp một miếng măng non, liền nghe Bùi Trạc nói: “Sau này quận chúa không cần chờ ta trở về.”

Lê Ngưng bỏ măng vào chén, mới ngẩng đầu  nhìn hắn: “Ngươi nói gì?”

Hắn giải thích: “Gần đây ta về muộn, quận chúa không cần chờ ta về ăn tối.”

Bùi phủ phân có ba viện, Bùi tướng cùng Bùi phu nhân, Bùi Triệt cùng La thị, Lê Ngưng và Bùi Trạc, ngoại trừ những ngày đặc biệt ba viện

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp