Gả Cho Trúc Mã Là Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 20


10 tháng

trướctiếp

Lê Ngưng dường như có thể lập tức tưởng tượng ra tiếp theo Bùi Trạc lại có thể nói mấy lời khoe khoang trước mặt nàng như thế nào.

Quả thực, Bùi Trạc lại nói  những lời giống lần trước: “Quận chúa có muốn xem một chút không?”

“Nhưng phải có điều kiện, ta đọc một tờ làm một chuyện có phải không?”

Lê Ngưng mặt không biểu cảm để Bùi Trạc nói tiếp.

Bùi Trạc cười một tiếng, dường như đã sớm dự đoán Lê Ngưng se như vậy.

“Lần này quận chúa đoán sai rồi.”

Hắn chống tay lên bàn đá, hơi nghiêng người về phía Lê Ngưng: “Quận chúa nhìn những lời chúc mừng này, không biết có nhớ tới, hôm nay ngươi còn chưa nói chúc mừng ta hay không.”

Lê Ngưng lập tức hiểu rõ, hóa ra Bùi Tạc không muốn khoe khoang với nàng, mà là muốn nàng chúc mừng hắn.

Nhưng quà sinh nhật đã sớm tặng cho hắn, tuy là trưởng công chúa bị, nhưng cũng Lê Ngưng tự mình đưa cho hắn.là 

Lê Ngưng hơi nâng cằm lên, không để bụng: “Không phải đã sớm đưa quà sinh nhật cho ngươi rồi sao?”

Chẳng qua lúc Lê Ngưng đưa cho hắn chỉ nói với hắn ba chữ “quà sinh nhật”, cũng không nói thêm một chữ nào khác.

Bùi Trạc thở dài, mặt lộ vẻ u sầu: “Ta rời khỏi hoàng thành ba năm, bằng hữu lúc trước cũng không còn liên hệ, hôm nay lại là ngày nghỉ tắm gội, tất cả đồng liêu cũng chỉ viết thư chúc mừng ta, không có một người nói miệng chúc ta sinh nhật vui vẻ.”

Bùi Trạc dường như đã hoàn toàn ném chuyện mới sáng sớm tỉnh dậy đại ca Bùi Triệt đã chúc mừng mình ra chín tầng mây, dường như những lời chúc mừng nhận được hôm qua đều không hề tồn tại.

Hoặc là, ở trong mắt Bùi Trạc, bất kể có bao nhiêu người, bất kể bọn họ là ai, đều không thể khiến hắn vi vẻ bằng một lời chúc phúc của người trước mặt.

Sau đó, Bùi Trạc lại bật cười, u sầu đảo qua đáy mắt, trong  mắt ngập tràn mong đợi nhìn chằm chằm Lê Ngưng.

 “Nhưng ta biết từ trước đến nay Trường Nhạc quận chúa là người khoan dung rộng lượng, không đành lòng nhìn ta hôm nay không nghe được một lời chúc phúc, quận chúa không phải người nhẫn tâm như vậy.”

Vẻ mặt Lê Ngưng phức tạp nhìn Bùi Trạc, đôi mắt đan phượng kia lúc này mang theo ý cười, không chớp mắt nhìn nàng.

Lời tốt lời xấu hắn đều đã nói xong, Lê Ngưng mở miệng, lại không nói được lời nào..

Không phải chỉ là một câu nói thôi sao, tại sao hắn phải nói mình thê thảm như vậy…

Lê Ngưng nghiêm túc suy nghĩ, chẳng qua chỉ là một câu nói, nàng cũng không keo kiệt đến mức không nói được với hắn.

Chỉ là, Lê Ngưng đã lâu không nghiêm túc nói chuyện với Bùi Trạc, nếu muốn nói mấy lời chúc phúc như vậy, Lê Ngưng nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.

Do dự một hồi lâu, cuối cùng nàng cũng đại phát từ bi lại không mất kiêu căng cho Bùi Trạc bốn chữ: “Sinh nhật tốt lành.”

Bốn chữ này dường như nóng bỏng trên môi, Lê Ngưng nói ra vừa lúng túng lại cực kỳ mất tự nhiên.

Bùi Trạc biết rõ cái gì gọi là được nước lấn tới, Lê Ngưng mềm lòng cho hắn một câu, hắn lại nhịn không được muốn nhiều hơn.

Hắn nhướng mày, có chút bất mãn nói: “Sao chỉ có một câu? Chỉ bốn chữ không đủ để thể hiện sự phóng khoáng, rộng lượng của quận chúa, quận chúa nói thêm nữa đi.”

Nghĩ nghĩ, Bùi Trạc lại bổ sung: “Tốt nhất là có thể thể hiện được tình nghĩa mấy năm qua của chúng ta.”

Lê Ngưng: “?”

Lê Ngưng không thể nhịn được nữa: “Bùi Trạc, ngươi đừng vội……”

“Ta biết.” Bùi Trạc cắt ngang lời nói phía sau của Lê Ngưng, cụp mắt xuống: “Chẳng qua ta chỉ muốn nghe thêm mấy câu chúc phúc, cảm nhận được rõ ràng hôm nay là sinh nhật của ta, dù sao lúc ở biên quan cũng không có ai chúc ta, bây giờ chỉ là…”

 “Đủ rồi!” Lê Ngưng dường như nghiến răng nghiến lợi cắt ngang, không nhịn được than một hơi, thỏa hiệp hỏi hắn: “Ngươi muốn nghe cái gì?”

Bùi Trạc lại lần nữa ngước mắt lên, cầm xếp giấy trong tay, đưa tới trước mặt Lê Ngưng: “Quận chúa chọn một lời chúc mừng ở đây đọc cho ta nghe.”

Vẻ mặt Bùi Trạc vô cùng bình tĩnh, trên mặt vẫn dính một chút dấu vết vừa rồi, Lê Ngưng đã biết mình bị mấy lời của Bùi Trạc làm cho động lòng.

Lê Ngưng nhìn mấy tờ giấy trên tay hắn, không thấy rõ nội dung, chỉ có thể nhìn thấy vết mực mờ nhạt thấm vào mặt sau.

Mấy tờ giấy này vừa rồi Bùi Trạc có nói là lời chúc của đồng liêu bằng hữu viết cho hắn.

Nam tử viết lời chúc mừng, hẳn sẽ tiêu sái hàm súc hơn, không thân mật gần gũi như nữ tử?

Như đến đây, Lê Ngưng tùy tiện rút một tờ giấy bên trong ra, căn cứ vào nội dung bên trong đọc to: “Ngày tốt như thoi đưa, mười năm đã qua, nay sinh nhật….”

Nhìn mấy câu phía sau, Lê Ngưng bắt đầu khẽ cau mày, lại liếc mắt nhìn về phía Bùi Trạc, ánh mắt của hắn lại vô cùng bĩnh thản, hoàn toàn không phát hiện ra có vấn đề gì.

Lê Ngưng thu hồi tầm mắt, một lần nữa dừng lại trên tờ giấy trước mặt, đọc xong phần còn lại: “Nguyện cùng quân tháng đổi năm dời, chúc quân sinh nhật an lành.”

Nghe được đến đây, lông mi Bùi Trạc run lên, cụp mắt xuống

Lê Ngưng nâng cao tờ giấy lên, tự mình phân tích: “Không biết là ai viết lời chúc này, tuy buồn nôn, nhưng rất chân thành, muốn tháng đổi năm dời đều bên cạnh ngươi, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ.”

Chẳng qua người này không ngờ cũng giống như nàng, quen Bùi Trạc mười năm.

Điểm này khiến lòng hiếu kỳ của nàng nổi lên, muốn nhìn xem người viết là ai, muốn vươn tay lấy một tờ khác, lại bị Bùi Trạc né tránh.

Lê Ngưng nhíu mày, lại lần nữa duỗi tay, Bùi Trạc chẳng những lại tiếp tục tránh đi, còn lấy lại tờ giấy Lê Ngưng vừa độc.

“Vì sao không cho ta xem?” Lê Ngưng không vui nheo mắt lại

Đương nhiên không thể cho nàng xem.

Nếu Lê Ngưng nhìn thấy những tờ giấy đó, chắc chắn sẽ phát hiện nét chữ bên trong đều do cùng một người viết.

Bùi Trạc im lặng nhìn nàng một lát, hai mắt sâu thẳm tối tăm, hình như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đến cuối cùng, hắn cũng chỉ là cười nhạt một tiếng.

“Quận chúa chỉ cần đọc một tờ là đủ rồi.”

Bùi Trạc không cho nàng xem những lời chúc mừng khác, Lê Ngưng từ bỏ, nhỏ giọng nói thầm một câu “Keo kiệt”, quay đầu đi không nhìn hắn, muốn chứng minh mình không thèm xem mấy lời chúc mừng đó của hắn.

Hai người không lên tiếng, xung quanh an tĩnh không tiếng động, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người Lê Ngưng, nàng lại không nhịn được ngáp một cái.

Nàng hơi hé mắt, một tay chống cằm, khuỷu tay gác trên bàn đá, thả lỏng tư thế, dường như ngay đây đó có thể lập tức ngủ mất.

Bùi Trạc nhìn mấy lần, nhịn không được lên tiếng nói: “Nếu quận chúa đã mệt, vậy về nghỉ ngơi trước đi.”

Cuối cùng cũng có tiếng nói, hai mắt Lê Ngưng mơ hồ khẽ híp lại tìm tới nơi vừa phát ra.

Mắt nàng sắp mở không nổi, cố gắng đứng dậy gọi Đông Tuyết tới, để nàng ấy đưa mình về phủ.

La thị vừa vặn đi tới, nhìn thấy dáng vẻ khốn đốn của nàng, nhanh chóng lên tiếng, đề nghị: “Chi bằng quận chúa ở lại tướng phủ nghỉ tạm một lát, nghỉ ngơi tốt lại trở về.”

Trước đây không phải Lê Ngưng chưa từng ngủ lại ở Tướng phủ, tướng phủ còn có một gian phòng cho khách đặc biệt để lại cho nàng, khi nàng còn nhỏ thường xuyên đi theo trưởng công chúa tới phủ Thừa tướng làm khách, chơi mệt sẽ nghĩ trong gian phòng đó, chỉ là từ sau khi của nàng và Bùi Trạc bắt đầu đối chọi, rất ít khi Lê Ngưng ngủ lại tướng phủ. 

Giờ phút này Lê Ngưng không nghĩ được nhiều như vậy, nàng chỉ hận không thể lập tức có cái giường cho mình nằm xuống, thoải mái dễ chịu ngủ một giấc.

Lần này, Lê Ngưng không cần do dự đã lập tức đồng ý.

Phòng khách tướng phủ để cho Lê Ngưng đã đổi mới giường mới, cũng đủ rộng rãi thoải mái.

Ngoại trừ giường, những thứ khác trong phòng dường như không có gì thay đổi.

Nhưng Lê Ngưng không có thời gian chú ý những chuyện này, nàng chỉ nhìn thấy giường nằm ở đó, cởi giày ra lập tức trèo lên, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Một giấc này lại khến mơ Lê Ngưng mơ tới một số chuyện từng xảy ra ở học đường trước kia.

Từ sau khi Bùi Trạc thi thắng nàng, Lê Ngưng đã âm thầm thề nhất định phải thắng Bùi Trạc.

Mới đầu Bùi Trạc vẫn không để trong lòng, thậm chí làm như không thấy hành động muốn tranh cao thấp của Lê Ngưng.

Hai năm đầu Lê Ngưng xem Bùi Trạc là đối thủ, Bùi Trạc không thích tranh luận đấu võ mồm với nàng như bây giờ, chẳng những không thích mở miệng, còn cả ngày mặt không biểu cảm ít nói ít cười, nói là lạnh như băng cũng không quá.

Hắn càng không quan tâm đến, Lê Ngưng càng là tức giận.

Tại sao, có phải hắn không để nàng vào mắt hay không?

Sau đó Lê Ngưng mới biết được vì sao mấy năm đó Bùi Trạc luôn lạnh mặt không vui cười, bởi vì trước khi hắn đợc đón về phủ thừa tướng căn bản không phải là tiểu công tử tướng phủ, hoặc là nói, đến năm Bùi Trạc mười tuổi mới được tướng phủ tìm về.

Bùi Trạc mười tuổi được đón về tướng phủ, phủ Thừa tướng thống nhất nói với bên ngoài Bùi Trạc vốn sống ở Lăng Châu cùng Bùi lão thái thái, sau khi Bùi lão thái thái qua đời mới đón Bùi Trạc về phủ.

Trên thực tế, năm Bùi Trạc bốn tuổi bị người khác ôm đi, từ đó về sau không có tin tức, tận đến năm mười tuổi, người trong phủ mới tìm được hắn, đón hắn trở về.

Sáu năm trời từ lúc Bùi Trạc đến mười tuổi, vốn là tuổi vô ưu vô lo nhất, chỉ cần yên tâm thoải mái hưởng thụ sự che chở của tướng phủ, trở thành tiểu công tử được cao cao tại thượng được bao người hâm mộ, trải qua ngày tháng tự do thoải mái.

Nhưng sáu năm này, Bùi Trạc lại sống trong một nhà nông nghèo, không chỉ như vậy, từ lúc còn nhớ đã phải gánh nước nhặt củi, không có của ngon vật lạ, đến cả cơm cũng không được ăn, chỉ có cháo loãng rau dạ, ngày lễ ngày tết mới được ăn màn thầu.

Cho nên lần đầu tiên Lê Ngưng nhìn thấy Bùi Trạc hắn mới gầy yếu như vậy, nàng vốn tưởng rằng Bùi Trạc vì Bùi lão thái thái qua đời, ăn không được mới thành như vậy.

Phủ Thừa tướng che giấu sự thật với bên ngoài, sở dĩ Lê Ngưng biết được những việc này, tất cả đều là bởi vì năm ấy mười tuổi trời xui đất khiến cùng Bùi Trạc đi đến ngôi nhà kia, mới biết được sự thật.

Một giấc này Lê Ngưng ngủ suốt hai cái canh giờ, khi tỉnh lại ngoài trời đã hoàn toàn tối đen, Lê Ngưng cảm thấy mình đã ngủ rất rất lâu, hoảng hốt cho rằng mình đã ngủ qua giờ ăn tối, đã tới nửa đêm hôm sau.

Đông Tuyết nghe tiếng, lập tức tiến vào hầu hạ Lê Ngưng.

Lê Ngưng nhìn thấy nàng ấy, lập tức hỏi: “Ta một đêm không về, nương ta có nói gì không?”

Trước khi tới phủ thừa tướng trưởng công chúa còn cố ý dặn dò Lê Ngưng ở lại thêm một chút, không thể về quá sớm, trước khi ngủ nàng đã cho người về phủ thông báo trước với trưởng công chúa, nhưng nàng đã ngủ đến bây giờ, cả đêm không trở về, mặc dù trưởng công chúa không phái người tới hỏi, tướng phủ hẳn cũng đã có người tới nói với bà một tiếng.

Trên mặt Đông Tuyết lộ ra vẻ nghi ngờ, sau khi phản ứng lại mới nhẹ giọng nhắc nhở: “Quận chúa, hiện tại là giờ Dậu, hôm nay vẫn chưa kết thúc.”

Hoá ra chỉ là trời sắp tối, không phải nàng ngủ đến rạng sáng hôm sau.

Lê Ngưng ngủ đủ, tinh thần cũng tốt, duỗi người xuống giường.

Đợi tỳ nữ rửa mặt chải đầu trang điểm xong, Lê Ngưng quấn áo khoác, nắm chặt lò sưởi trong tay đi ra khỏi phòng.

Mới vừa bước ra cửa phòng, Lê Ngưng liền phát bên ngoài có tuyết rơi, trên mặt đất có một lớp tuyết mỏng, chỉ có một mảnh nhỏ vẫn còn sạch sẽ, không có bị tuyết trắng chiếm mất, một đôi ủng đen im lặng đứng đó.

Bùi Trạc cầm dù, nâng dù lên lộ ra khuôn mặt anh tuấn, một tay chắp sau lưng, dáng người thon dài, thần sắc thong dong tự nhiên.

Lê Ngưng ngẩn ra, mặc kệ thiếu niên trầm mặc ít nói trong mơ, chỉ thấy được khuôn mặt tuấn lãng, bóng người cao lớn đang đứng trước mặt.

Bùi Trạc nhướng mày khó hiểu: “Sao quận chúa lại đứng ngây người ở đó, chẳng lẽ là ngủ đến váng đầu rồi?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp