Gả Cho Trúc Mã Là Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 15


10 tháng

trướctiếp

Lửa giận ngập đầu của Lê Ngưng lập tức chuyển thành một câu nghi vấn: Rốt cuộc hắn còn bao nhiêu đóa hoa mai ngọc?

 “Nếu đã là đồ Nhị điện hạ tặng, vậy quận chúa nhận đúng là không có vấn đề gì, vừa rồi là Trạc nói lỡ.” Trong mắt Bùi Trạc lộ ra vẻ áy náy, nhìn qua thái độ vô cùng thành khẩn: “Chỉ là ngày đó ở Mãn Hương lâu, ta nhớ rỡ quận chúa từng nói không muốn đoạt vật yêu thích của người khác, hay là nói…”

Bùi Trạc chớp mắt: “Quận chúa chỉ không đoạt món đồ yêu thích của ta?”

Lê Ngưng: “……”

Nàng suýt nữa tin tưởng những lời nói trước đó của hắn là muốn bồi tội.

Ánh mắt Lê Ngưng ngập tràn ghét bỏ, lui về phía sau nửa bước, dường như sợ đứng gần hắn sẽ dính hơi thở đáng ghét trên người hắn, nhíu mày nói: “Chẳng qua chỉ mới hai ngày không gặp, bản lĩnh tự mình đa tình của ngươi đúng là tăng lên rất nhiều.”

Bùi Trạc không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn cho là vinh hạnh: “Đều là tự tin quận chúa cho Trạc.”

Lê Ngưng hung hăng liếc hắn, dường như nếu hắn còn dám nhiều lời thêm một câu, nàng sẽ lập tức chém cho hắn một đao để hắn nhìn rõ sự lợi hại của nàng.

Lê Ngưng không muốn tiếp tục đứng đây dây dưa với hắn, hất cằm nhìn về phía đóa hoa mai ngọc kia, kiêu ngạo nói: “Nếu đã biết nói lỡ, vậy có nên bồi tội với bổn quận chúa hay không?”

 “Đương nhiên.” Bùi Trạc làm như rất dễ nói chuyện, mở lòng bàn tay ra, đặt hoa mai ngọc trước mặt Lê Ngưng.

Lê Ngưng ra hiệu cho Đông Tuyết cầm lấy, không ngờ Đông Tuyết vừa cất bước, Bùi Trạc đã lập tức nắm tay lại thu hoa mai ngọc về.

 “Nếu đã nhận lỗi với quận chúa.” Bùi Trạc từ chối một cách hợp tình hợp lý: “Nên để quận chúa tự mình đến nhận mới phải.”

“Này……” Đông Tuyết do dự không dám tiến lên, nhìn Lê Ngưng hỏi ý kiến.

Tự mình thì tự mình.

Lê Ngưng để Đông Tuyết lui ra, tự mình đi tới.

Bùi Trạc lại mở rộng lòng bàn tay một lần nữa, lộ ra đóa hoa mai ngọc kia.

 “Ngươi đừng hòng dở trò.”

Lê Ngưng lẩm bẩm, cầm lấy ngọc thạch trong tay Bùi Trạc, cẩn thận xem xét.

Rất tốt, đều đẹp như hai đóa hoa nàng lấy được lúc trước.

 “Đây là cái gì?” Lê Ngưng xoay ngọc thạch, chỉ vào khe nhỏ bên dưới cho Bùi Trạc xem. Lúc nàng nhận được đóa hoa đầu tiên đã phát hiện nhưng chưa kịp hỏi.

Bùi Trạc không đáp, chỉ nói: “Quận chúa thông tuệ hơn người, không ngại đoán xem.”

Nếu nàng đoán được còn cần hỏi hắn sao?

Lê Ngưng hừ nhẹ một tiếng, không để ý tới hắn.

Bùi Trạc nhìn xe ngựa, xung quanh trống không, không có lấy một thị vệ.

Thị vệ đều bị Nhị hoàng tử bắt ở lại tửu lầu ăn cơm trưa, đi theo bên cạnh Lê Ngưng chỉ có Đông Tuyết và xa phu.

 “Quận chúa sao lại nghe nhị điện hạ nói như vậy, không cho mang thị vệ liền không mang theo, nói đi đâu liền đó. Ta cũng không biết hóa ra quân chúa lại là người nghe lời như vậy.”

Bùi Trạc rũ mắt nhìn nàng, vẻ mặt bình tĩnh,  nhạt nhẽo đến mức như đang quở trách.

Lê Ngưng cực kỳ không hài lòng với giọng điệu này của hắn.

Người nàng đi cùng là Nhị hoàng tử, nhị hoàng tử đã cầu xin nàng như vậy, sao nàng có thể từ chối được.

Hơn nữa, nào có nhiều nguy hiểm như vậy, từ nhỏ đến lớn nàng đều vô cùng thuận lợi chỉ ngoại trừ năm mười tuổi từng trải qua một lần hiểm cảnh đáng sợ mà thôi, nếu lúc nào cũng phải lo lắng bản thân mình có thể gặp nạn hay không không, vậy sao nàng có thể vui vẻ, thoải mái được.

Lê Ngưng tức giận nói: “Chẳng lẽ ta còn cần giải thích với ngươi sao?”

“Đương nhiên không cần.” Bùi Trạc vẫn vô cùng bình tĩnh, nói là trách cứ chi bằng gọi là thuyết giáo thì đúng hơn: “Quận chúa chỉ cần đặt an toàn của mình lên đầu là được.”

Hôm nay Bùi Trạc đặc biệt dong dài, làm Lê Ngưng nhớ tới tiên sinh dạy lễ nghi lúc còn bé cho nàng. Nàng ăn vặt bị nói, ra cửa chơi đùa cũng bị nói, thậm chí đến cả nàng dùng hai bộ diêu khác nhau trên búi tóc cũng bị nói. Lê Ngưng không thể nhịn được nữa, không đến ba ngày đã nói trưởng công chúa đổi tiên sinh.

Lê Ngưng không kiên nhẫn nói: “An toàn của ta có liên quan gì đến ngươi?”

“Sao lại không liên quan đến ta?”

Lê Ngưng sửng sốt, cảm giác đầu óc có hơi choáng váng, chậm chạp nhớ lại mấy lời hai người vừa nói.

Nàng chớp mắt, muốn nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn.

Không vui không giận, vẻ mặt nghiêm túc, không giống nói giỡn, cũng không giống cố ý trả đũa nàng.

Những chuyện nàng khiến Lê Ngưng bắt đầu nghi ngờ có phải vừa rồi mình nghe nhầm hay không.

An nguy của nàng có liên quan đến hắn sao?

Không có ……

Lê Ngưng không nghĩ ra nguyên nhân, nhưng không hiểu sao nàng có hơi thiếu tự tin, không dám nói đến chuyện an nguy này với hắn nữa.

Nhìn nàng nhíu mày buồn rầu, sau đó tự hỏi lại mất được tự nhiên trốn tránh, Bùi Trạc chậm rãi nói: “Nếu quận chúa gặp nguy hiểm, sau này sẽ không thể tự do tự tại xuất hiện trước mặt Trạc, về sau này nếu ta công thành danh toại, không thể khoe ra trước mặt quận chúa, thật đúng là nhàm chán.”

 “?”

Lê Ngưng không thể tin được nhìn chằm chằm Bùi Trạc.

Được lắm, xem như cuối cùng cũng lộ dấu vết, thừa nhận hắn thích khoe khoang trước mặt nàng.

Cho nên không chỉ Lê Ngưng muốn đè ép Bùi Trạc, nói không chừng Bùi Trạc cũng âm thầm vắt hết óc nghĩ cách thắng được nàng.

Biểu cảm trên mặt Lê Ngưng khẽ thay đổi, trong lòng cũng lên xuống một hồi sau đó lập tức bừng lên ngọn lửa chiến đấu.

Nhất định nàng sẽ tìm được một cơ hội, hoàn toàn đè ép Bùi Trạc, để Bùi Trạc cam tâm tình nguyện nhận thua, thừa nhận nàng giỏi hơn hắn.

Bùi Trạc sẽ không đoán được Lê Ngưng đang nghĩ gì.

Chỉ là nhìn dáng vẻ ngập tràn ý chí chiến đấu của nàng, có lẽ đã sớm quên mất cảm giác mất tự nhiên vừa rồi.

 “Không có thị vệ, quận chúa muốn trở về thế nào?” Hắn hỏi.

Nơi này cách này phủ trưởng công chúa khá xa, nhung Lê Ngưng không cảm thấy chỉ một đoạn đường không có thị vệ đi theo sẽ có chuyện gì nguy hiểm.

 “Không có thị vệ ——” Ánh mắt Lê Ngưng nhìn chằm chằm Bùi Trạc, chậm rãi chớp mắt, giọng điệu ngây thơ, vô tội hỏi: “Chi bằng hôm nay Bùi thiếu tướng quân tới làm thị vệ của bổn quận chúa đi, thế nào?”

Bùi Trạc nhướng mày.

“Như thế nào, không muốn? Không phải vừa rồi Bùi thiếu tướng quân còn rất lo lắng cho an nguy của bổn quận chúa hay sao?” Lê Ngưng lại bày ra dáng vẻ vô cùng thất vọng: “Hóa ra chỉ là nói suông, không thể xem là thật.”

 “Có thể trở thành thị vệ của quận chúa là vinh hạnh của Trạc.” Bùi thiếu tướng quân ôm quyền cúi đầu, ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, tựa như hắn thật sự là thị về của Trường Nhạc quận chúa.

 “Vậy hôm nay đành làm phiền Bùi thiếu tướng quân.” Lê Ngưng hất cằm chỉ về phía cửa hàng điểm tâm cách đó ba mươi bước, hạ mệnh lệnh đầu tiên với Bùi Trạc: “Đi mua đậu phộng đường cho bổn quận chúa.”

Bùi Trạc mơ hồ liếc nàng một cái, Lê Ngưng lai đúng tình hợp lý nhìn thẳng hắn, không chịu yếu thế.

Bùi thiếu tướng quân oai phong trên chiến trường lại phải com lưng cúi đầu với Trường Nhạc quận chúa nói một tiếng “Tuân mệnh”, thẳng lưng xoay người, đi về phía mục tiêu.

Bóng dáng uy phong lẫm liệt, không có giáp đen lạnh lẽo cũng thể bày ra tư thế đại tướng quân oai hùng, không giống đi mua kẹo đường, mà giống như đi ra chiến trường.

 “Quận chúa, sai sử Bùi thiếu tướng quân như vậy thật sự không có chuyện gì sao……” Đông Tuyết cảm thấy có hơi bất an.

Quận chúa để Bùi Trạc làm người hầu của mình có lẽ chỉ là nói giỡn, nhưng Bùi thiếu tướng quân sao cũng cùng quận chúa….

 “Có thể có chuyện gì.” Lê Ngưng không quan tâm nhìn bóng dáng Bùi Trạc, giám sát xem hắn có thật sự đi mua đậu phộng đường cho mình hay không: “Ta cũng không uy hiếp hắn.”

Lê Ngưng nghĩ nhất định là vừa rồi Bùi Trạc nóng nảy mới nói lo lắng đến an nguy của nàng, nàng cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền để hắn không thể xuống đài, đành phải đồng ý mà thôi.

Hắn cho rằng những lời mạo phạm nàng vừa rồi trong nhã gian chỉ dùng một đóa hoa mai ngọc có thể để nàng bỏ qua được sao?

Nằm mơ!

Ngọc thạch nàng muốn, Bùi Trạc cũng không dễ dàng buông tha như vậy.

Trường Nhạc quận chúa ân oán phân minh, chịu thiệt sẽ tìm cách trả lại gấp bội.

Lê Ngưng lộ ra nụ cười nham hiểm, nhìn Bùi Trạc đi từng bước một đến hàng điểm tâm.

Đợi Bùi Trạc với thấp giọng nói chuyện với tiểu nhị trong cửa hàng, Lê Ngưng mới vừa lòng bước lên xe ngựa.

Đông Tuyết khó hiểu hỏi: “Quận chúa, ngài không ăn đậu phộng đường sao?”

Bùi Trạc đã nhận được đậu phộng đường, trả tiền, muốn quay trở lại. Lại nhìn thấy Lê Ngưng đi lên xe ngựa, có hơi sửng sốt một chút.

Lê Ngưng liếc mắt nhìn hắn, nở một nụ cười vừa đắc ý vừa khiêu khích, sau đó lập tức ngồi vào thùng xe.

 “Để tự hắn ăn đi.”

*

Hôm nay đúng là Bùi Trạc ra ngoài gặp bằng hữu, chỉ là ở một tửu lầu khác.

Thẩm Thanh Ý một mình uống trà, cửa nhã gian bị mở ra, hắn ngẩng đầu lên cười nói: “Ngươi đã quay lại rồi.” 

Bùi Trạc không nói, đặt một túi giấy dầu xuống trước mặt hắn.

 “Đây là cái gì?” Thẩm Thanh Ý vừa hỏi, tay đã trước một bước bóc giấy dầu ra.

“Đậu phộng đường?” Thẩm Thanh Ý kinh ngạc đến cả giọng điệu cũng không tự giác nâng cao lên: “Không phải ngươi ghét đậu phộng đường nhất sao?”

Bùi Trạc ró cho mình một chén nước trước, lại nói: “Cho ngươi.”

Thẩm Thanh Ý cầm một miếng ném vào miệng, giòn giòn ngọt ngọt.

“Hương vị tạm được.” 

“Hoá ra quận chúa phái ngươi đi mua đậu phộng đường.” Thẩm Thanh Ý suy tử gì đó.

Mới vừa rồi hai người bọn họ ngồi ở đây uống trà nói chuyện, Thẩm Thanh Y phát hiện tỳ nữ bên cạnh Trường Nhạc quận chúa đang ở dưới cửa tửu lầu bên cạnh.

Quận chúa tới tửu lầu là chuyện bình thường, nhưng không cho tỳ nữ bên cạnh đi cùng thì đúng là vô cùng kỳ lạ.

Trong lúc Thẩm Thanh Ý còn đang cân nhắc suy đoán, Bùi Trạc đã để lại một câu “Xin lỗi không tiếp được” rồi biến mất không thấy tăm hơi.

Nhìn lại, người đã xuất hiện trước mặt tỳ nữ kia.

Sau đó Lê Ngưng và Bùi Trạc lần lượt tách ra, khoảng cách khá xa, Thẩm Thanh Ý không biết bọn họ đang nói gì, sắc mặt Bùi Trạc có vẻ không có gì biến hóa chỉ càng thêm nghiêm túc, nhưng biểu cảm trên mặt Lê Ngưng lúc thì nhíu mày lúc thì trừng Bùi Trạc, lúc sau lại giật mình sững sở, biểu cảm biến hóa vô cùng phong phú.

Cuối cùng Lê Ngưng không biết nói với Bùi Trạc cái gì, nàng lại tự mình lên xe ngựa chạy lấy người trước.

Đến lúc này, Thẩm Thanh Ý mới biết Lê Ngưng để Bùi Trạc đi mua đậu phộng đường.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Ý không nhịn cười ra tiếng.

“Quận chúa nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi, vẫn luôn được nuông chiều tùy hứng như vậy.” Thẩm Thanh Ý cười trêu ghẹo Bùi Trạc: “Đầu tiên là cho ngươi đi mua đồ đuổi ngươi đi, sau đó lại để ngươi đi xa mới rời đi, để lại một mình ngươi đối mặt với thứ mình không thích nhất.”

 “Như thế xem ra, quận chúa quả thật vô cùng thông minh.” Thẩm Thanh Ý nhìn đậu phộng đường trên tay mình, lại nhìn Bùi Trạc: “Người có năng lực lừa được ngươi, đúng là lần đầu tiên ta nhìn thấy.”

Từ khi Thẩm Thanh Ý quen Bùi Trạc chưa từng nhìn thấy hắn phải ăn thua thiệt bao giờ, trên chiến trường lại càng mưu lược tài trí, trăm trận trăm thắng, quân địch nghe đến danh hào của hắn cũng phải né xa ba bước.

Quan hệ giữa Bùi Trạc và Lê Ngưng, Thẩm Thanh Ý cũng biết được một chút.

Thẩm Thanh Ý càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, thật sự nhịn không được cười thành tiếng, mãi cho đến khi ánh mắt cảnh cáo của Bùi Trạc chuyển đến đây, hắn mới thu lại.

Thẩm Thanh Ý híp mắt đánh giá Bùi Trạc.

Theo hắn mà nói, quan hệ giữa Bùi Trạc và Trường Nhạc quận chúa có lẽ không chỉ đơn giản là đối thủ một mất một còn như bên ngoài đồn đại.

 “Đúng rồi, vừa rồi ngươi đưa đồ gì cho Trường Nhạc quận chúa vậy?” Thẩm Thanh Ý nhớ tới lúc nhìn thấy thứ này ánh mắt tiểu quận chúa lập tức sáng lên, Thẩm Thanh Ý cũng tò mò là vật gì, đáng tiếc hắn không nhìn thấy rõ.

Bùi Trạc lạnh nhạt nói: “Quà bồi tội.”

Nói đến quà, Thẩm Thanh Ý lại nghĩ đến một chuyện khác, lúc trước hắn và Bùi Trạc cùng tới quân doanh, lúc rảnh rỗi Bùi Trạc chỉ thích khắc những viên đá hình thù kỳ lạ lại xinh đẹp, lúc đó hắn nói là chuẩn bị quà cho trưởng công chúa.

Những viên đá tặng cho trưởng công chúa không đồng đều, hình dạng khác nhau. Có một ngày hắn lại phát hiện ra Bùi Trạc đang mài giũa một khối ngọc thạch màu hồng nhạt hình cánh hoa, tổng cộng có mười mấy khối, hình dạng màu sắc đều tương tự nhau, lúc đó hắn có hỏi, Bùi Trạc lại không thoải mái nói cho hắn biết như lần trước.

Thẩm Thanh Ý cho là Bùi Trạc muốn đem đi bán giá cao, lúc đó còn muốn mua của hắn một khối, nhưng nói giá như thế nào Bùi Trạc cũng không muốn bán, chỉ nói đã có tính toán.

Đến tận hôm nay, Thẩm Thanh Ý cũng không biết những khối ngọc thạch đó Bùi Trạc dùng để làm gì.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp