Gả Cho Trúc Mã Là Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 13


10 tháng

trướctiếp

Cả ngày mùng ba Tết Lê Ngưng đều trốn trong phòng không ra ngoài, trưởng công chúa lo nàng không khỏe nên không để nàng đi theo chúc tết những thân hữu khác.

Tới ngày mùng bốn, Hoà Xu công chúa tới phủ trưởng công chúa thăm hỏi, sau đó liền đi thẳng đến Lăng Sương viện.

Nhìn dáng vẻ nàng nhàn nhã, thoải mái hưởng thụ, Hòa Xu không nhịn được nói: “Ta nghe người trong phủ nói, tỷ không khỏe.”

Nếu không khoẻ, không  phải nên ốm yếu nằm trên giường, tiều tụy đau khổ sao?

Vẻ mặt Lê Ngưng có hơi kỳ lạ liếc nàng ta một cái, không trả lời.

Khóe miệng Hòa Xu giật giật, châm chọc mấy câu: “Ta thấy tỷ cả ngày trốn trong phòng không ra khỏi cửa, nên dưỡng thành người đầy tật xấu rồi.”

 “Cơ thể ta rất tốt.” Lê Ngưng lại lật một tờ thoại bản, không thèm liếc mắt nhìn bên kia một cái.

Muốn nói không khoẻ cũng cũng chỉ khó chịu hai ngày đầu, Lê Ngưng đã không sao, không có gì khác với bình thường.

Hòa Xu đánh giá từ trên xuống dưới, đúng là không nhìn ra dáng vẻ nàng không thoải mái chỗ nào.

Nhìn Lê Ngưng vui vẻ cắn  hạt dưa, Hoa Xu không chút khách khí đi tới cầm một nắm, vừa cắn vừa tùy tiện nói với nàng: “Ngày mai các hoàng huynh muốn đến núi Tử Oanh ngắm bình minh, để ta tới đây hỏi tỷ có đi hay không?”

 “Bình minh?” Lê Ngưng cảm thấy có chút thú vị, hỏi: “Ngày mai giờ nào?”

Hòa Xu cũng không cắn hạt dưa nữa, không thể tin được trừng mắt thật lớn: “Tỷ muốn đi?”

Lê Ngưng không hiểu tại sao Hòa Xu phải phản ứng lớn như vậy, nhướng mày nói: “Như thế nào, muội muội không muốn ta đi cùng?”

Hòa Xu: “……”

Chẳng qua hôm nay nàng ta tới đây chúc Tết cô mẫu, các huynh trưởng thấy nàng ta liền nhờ chuyển lời cho Lê Ngưng, cũng không phải Hòa Xu muốn nói.

Hơn nữa, ai không biết Trường Nhạc quận chúa mùa đông rất ghét ra ngoài, huống chi muốn xem bình minh con phải dậy từ sớm. Lúc Hòa Xu tới cũng không nghĩ Lê Ngưng sẽ đồng ý.

 “Tỷ tỷ đã muốn đi đương nhiên có thể.” Hòa Xu nghi ngờ nhìn Lê Ngưng: “Giờ Dần xuất phát, tỷ có thể dậy sớm như vậy sao?”

 “Ngươi nghĩ ta là ngươi nào?” Lê Ngưng lại ngửa người ra sau, không chút để ý nói: “Núi Tử Oanh ở ngoài thành, đến lúc đó các ngươi chuẩn bị đến cửa thành phái người tới nói với ta một tiếng, ta đi từ trong phủ tụ họp với các ngươi.” 

Không biết Lê Ngưng tại sao lại đột nhiên đổi tính, ai cũng có thể đi xem mặt trời mọc, chỉ có Lê Ngưng là chuyện khó tin, hơn nữa còn là vào đông.

Hòa Xu cũng đã nói xong, về phần ngày mai Lê Ngưng có tới thật hay không, vậy không liên quan đến nàng ta.

Thật ra trong lòng Hòa Xu không muốn đi cùng với Lê Ngưng. Nếu Lê Ngưng đi, các huynh trưởng sẽ chăm sóc quan tâm Lê Ngưng không kém gì nàng ta. Nếu chỉ có một mình nàng ta , vậy đến đúc đó trên đường đi mọi người đều sẽ để ý một mình nàng ta.

Cho dù có nghĩ như vậy nhưng Hoà Xu vẫn dặn dò Lê Ngưng kỹ lưỡng ngày mai nhớ phải dậy sớm không được đến trễ.

Lê Ngưng cũng không quá quan tâm đến mấy lời dặn dò của Hoà Xu.

Nàng đã đã quyết định muốn đi, sao có thể đến trễ hoặc đổi ý.

Mùa đông phải dậy sớm đúng là vô cùng khó khăn, Đông Tuyết gọi Lê Ngưng ba lần, Lê Ngưng mới miễn cưỡng bỏ ổ chăn ấm áp ra ngoài.

Lúc Thu Phong rửa mặt chải đầu cho Lê Ngưng, nàng vẫn mơ mơ màng híp mắt lại, dáng vẻ rõ ràng là chưa tỉnh ngủ.

Nhìn quận chúa như vậy, Đông Tuyết không đành lòng, nói: “Quận chúa, bên ngoài trời lạnh như vậy, cũng không phải chỉ hôm nay mới có thể ngắm mặt trời mọc, đến ngày hè đi cũng được.”

Mùa hè thời tiết ấm hơn, dậy sớm cũng dễ dàng hơn.

Lê Ngưng nhắm hai mắt trả lại lại: “Hôm nay muốn đi, ngày mùa hè cũng muốn đi xem một lần nữa.”

Đông Tuyết không nói thêm gì nữa, chỉ cẩn thận từng món đồ giữ ấm cho quận chúa lát nữa ra ngoài.

Đợi Thu Phong búi tóc cho Lê Ngưng xong, nàng cũng đã tỉnh hơn nhiều.

Thời điểm Lê Ngưng tụ hợp với các hoàng tử, thật sự không ngờ tới, Hoà Xu không đi.

Thái Tử nửa là bất đắc dĩ nửa là buồn cười.

“Sáng sớm ta tới tẩm điện tìm nàng, bất kể ta nói gì nàng cũng không chịu dậy, lấy cớ trời quá lạnh quá tối đuổi ta đi.”

Lê Ngưng đã sớm dự đoán được loại tình huống này.

Ngoại trừ Thái tử, còn có thêm Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử cùng với hai vị quận chúa khác.

Đi tới chân núi Tử Oanh, bóng đêm vẫn còn phủ kín đen đặc, đường núi gập ghềnh, Thái Tử dặn dò mọi người chú ý an toàn.

Tuy Lê Ngưng tới quý thủy nhưng cũng chỉ khó chịu hai ngày đầu, có áo bông dày, áo choàng, lò sưởi tay đều có đủ, trong mấy người ở đây nàng cũng là người mặc nhiều nhất.

Thái Tử cũng mang theo hai bình nước núi, sườn núi và đỉnh núi lạnh hơn bên dưới, đến lúc đó sẽ đưa cho Lê Ngưng dùng.

Hai vị hoàng tử khác cũng giúp hai quận chúa mang theo mấy món đồ giữ ấm.

Chuẩn bị thỏa đáng, mấy người bắt đầu đi bộ lên núi.

Núi Tử Oanh chỉ có một đoạn đường đá bên dưới, đi về sau đều là đường núi gập ghềnh, ngập tràn đá sỏi và cỏ dại.

Lê Ngưng mặc nhiều quần áo, tuy có thể giúp nàng chống lại cái lạnh nhưng giờ phút này đều trở thành gánh nặng, làm sau lưng nàng bắt đầu đổ một lớp mồ hôi mỏng.

Trên đường đi thỉnh thoảng các hoàng tử sẽ đỡ nàng một đoạn, Lê Ngưng dựa vào bọn họ cuối cùng cũng thuận lợi bò lên đỉnh núi Tử Oanh.

Sắc trời đã không còn tối đen như vừa rồi, nhưng nếu nhìn kỹ trên bầu trời xanh vẫn có thể nhìn thấy những vì sao nhỏ mờ ảo lấp lánh.

Mọi người tìm một bãi đất bằng phẳng, lấy tấm thảm mỏng đã chuẩn bị trước ra, trải rộng, ngồi xuống nghỉ ngơi nói vài chuyện thú vị.

Lê Ngưng chia đồ ăn vặt mình mang theo cho mọi người cùng ăn, lại bị nhị hoàng tử trêu chọc: “Ngưng muội muội mặc nhiều quần áo dày như vậy, còn mang được rất nhiều đồ ăn vặt.”

Nói đúng ra đây đều là Lê Ngưng bảo Đông Tuyết mang tới. Nhưng nếu Đông Tuyết không mang theo những thứ này, sao có thể tiếp sức cho Lê Ngưng, để Lê Ngưng không cần quá vất vả.

Lê Ngưng nghe được lời này đương nhiên vô cùng bất mãn, nhìn chằm chằm thịt khô trên tay Nhị hoàng tử, chậm rãi nói: “Muội đã cực khổ mang thịt khô đến đây, nếu nhị ca không muốn ăn vậy đừng lấy, muội cũng có thể ăn nhiều thêm một miếng.”

Nhị hoàng tử lập tức bảo vệ thịt khô trong tay, còn lùi về phía sau một bước.

 “Không thể được.”

Lê Ngưng đối với tất cả mọi người xưa nay đều như vậy, sẽ không vì chênh lệch thân phận mà cung kính hay khinh miệt đối phương, nhưng nếu ai khiến nàng không hài lòng, nàng sẽ không cố kỵ chuyện gì muốn nói gì sẽ nói đó.

Nàng và các vị hoàng tử cũng xem như chơi cùng nhau từ nhỏ đến lớn, tính tình Lê Ngưng được nuông chiều thành như vậy cũng không có ít công của các hoàng tử yêu chiều nàng, mỗi lần đến phủ trưởng công chúa đều sẽ tìm thứ gì đó thú vị mang đến chọc nàng cười.

 “Được rồi, lão nhị bớt nói đi.” Thái tử cười hòa giải, nói với Lê Ngưng: “Vẫn là Ngưng muội muội thận trọng, bằng không leo núi tốn nhiều sức như vậy, bây giờ chúng ta lại phải chịu đói bụng.”

Nhị hoàng tử trêu ghẹo Lê Ngưng xong, lại cười hì hì nói: “Chắc chắn là Ngưng muội muội biết ta thích ăn thịt khô nhất nên cố ý mang cho ta.”

Mấy người vừa nói vừa cười, không bao lâu, có người nhắc nhở bọn họ nhìn vào một nơi.

Dãy núi trùng điệp, qua khe hở có thể nhìn thấy một chút ánh sáng lóe lên.

Vầng sáng kia từ trong núi từ từ hiện ra, toàn thân phát ra ánh sáng nhu hòa yếu ớt, nhuộm đỏ cả một mảnh trời.

Đợi nó hoàn toàn xuất hiện, biến thành vòng tròn treo nơi cuối chân trời xa xăm, bắt đầu trở nên chói mắt, thoáng chốc bầu trời sáng ngời, ánh nắng nhảy nhót mọi nơi, toàn bộ bầu trời đều được ánh sáng bao trùm.

Đây là cảm nhân xem mặt trời mọc lần này của Lê Ngưng.

Lê Ngưng lại nhìn chằm chằm quả cầu chói mắt rực rỡ nơi xa, mãi đến khi Đông Tuyết nhắc nhở, nàng mới đi theo mọi người cùng nhau xuống núi.

Đường xuống núi dễ đi hơn lúc lên núi rất nhiều, hiện tại trời đã sáng, có thể nhìn rõ đường, lúc mọi người xuống núi còn có thể nói chuyện đùa giỡn với nhau.

Thái Tử dẫn đệ đệ, muội muội đến một tửu lầu dùng bữa.

Các vị hoàng tử hiếm khi được rời khỏi cung một lần, đều lưu luyến cảnh vật bên ngoài, xin Thái Tử về muộn một chút.

Thái Tử còn có việc cần về cung xử lý, không thể ở ngoài lâu, để Nhị hoàng tử quan tâm đệ đệ muội muội, còn mình về cung trước.

Nhị hoàng tử dẫn bọn họ đi dạo phố, hết ăn rồi lại chơi, cuối cùng hắng giọng nói: “Chơi lâu như vậy cũng mệt rồi, mọi người vẫn nên nhanh chóng quay về nghỉ ngơi.”

Hôm nay phải dậy sớm, leo núi lại tốn nhiều sức, hai vị quận chúa đã sớm mệt mỏi, liền nói cáo từ với hai hoàng tử.

Lúc Lê Ngưng muốn đi, Nhị hoàng tử lại không cho nàng đi.

“Còn chơi chưa đủ, Ngưng muội muội không thể đi được.”

“Nhị ca dẫn ngươi đến một nơi chơi rất vui.” Nhị hoàng tử thần thần bí bí, nói nhỏ với Lê Ngưng.

Lê Ngưng không còn bao nhiêu sức lực, nghe Nhị hoàng tử nói lời này cũng không có chút hứng thú.

 “Vậy để tứ ca đi cùng nhị ca đi, muội muốn về trước.”

“Hắn là một đại nam nhân đi cùng có lợi ích gì.” Nhị hoàng tử nhỏ giọng thì thầm, thấy Lê Ngưng thật sự không dao động, cuối cùng đành phải hạ giọng năn nỉ: “Muội đi cùng nhị ca lần này được không, sau này nếu có chuyện gì cần đến nhị ca, nhị ca có phải lên núi đao biển lửa cũng không chối từ.”

Lê Ngưng không tin chỉ có người cần nàng đi chơi với hắn một lần, sẽ có thể lên núi đao biển lửa thay nàng, nhưng không chịu nổi Nhị hoàng tử năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng mới bất đắc dĩ gật đầu.

Mọi sầu muộn của nhị hoàng tử lập tức biến mất, cười ha ha đuổi Tứ hoàng tử về trước, còn không để cho người hầu khác đi theo.

Tứ hoàng tử nghẹn lời, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ dặn dò nhị hoàng tử chăm sóc tốt cho Lê Ngưng, nếu không phụ hoàng và trưởng công chúa nhất định sẽ không tha cho bọn hắn.

Nhị hoàng tử nói hắn yên tâm, lại đưa Lê Ngưng đi.

Lúc này trời đã không còn quá lạnh, Lê Ngưng cởi áo choàng bên ngoài ra để Đông Tuyết giữ.

Ai ngờ Nhị hoàng tử cũng không muốn cho Đông Tuyết đi theo.

Xe ngựa thị vệ đều đều bị Nhị hoàng tử ra lệnh bắt ở lại khách điếm, bên cạnh Lê Ngưng cũng chỉ dẫn theo một người à Đông Tuyết.

Không cho nàng ấy đi theo quận chúa, nếu quận chúa xảy ra chuyện gì, Đông Tuyết có chết trăm lần cũng không hết tội.

“Quận chúa……” Đông Tuyết gấp đến độ hốc mắt đỏ hết lên, nhưng không dám tùy tiện phản kháng lại nhị hoàng tử, chỉ có thể nhìn qua xem quận chúa nói như thế nào.

Ai cũng không được đi theo, lại chỉ được dẫn theo một mình nàng.

Lê Ngưng lập tức cảnh giác nhìn chằm chằm Nhị hoàng tử: “Không phải nhị ca định tìm chỗ nào đó bán ta chứ?”

Nhị hoàng tử: “…… Ngưng muội muội, nhị ca muội là loại người này sao?”

“Không phải không có khả năng.”

Nhị hoàng tử: “……”

Đã đến lúc này Lê Ngưng không muốn thỏa hiệp, muốn nàng đi theo Nhị hoàng tử, Đông Tuyết cũng phải đi cùng.

Cuối cùng Nhị hoàng tử chỉ có thể để Đông Tuyết đi theo, nhưng phải bắt Lê Ngưng đồng ý với hắn những chuyện xảy ra sau đó, không được nói cho ai biết.

Tuy Lê Ngưng đồng ý, trong lòng lại âm thầm hối hận.

Sớm biết đã không đồng ý đi chơi cùng Nhị hoàng tử.

“Tới rồi.” Nhị hoàng tử nói.

Gần đây nhị hoàng tử mới quen một người, cách nói chuyện, khí độ của đối phương đều văn nhã hơn người, nói chuyện với Nhị hoàng tử rất hợp, cung xem như tri kỷ.

Nhưng mấy ngày trước đây, hai người lại vì một chuyện mà mâu thuẫn, không ai nhường ai, đi vào bế tắc.

Người nọ nói hắn gặp được một nữ nhân trong rừng mai, hiểu cao biết rộng cách vẽ hồng mai, chỉ nói một câu cũng có thể khiến mọi người thông suốt, tuyệt đối là cao thủ nhất nhì Đại Tễ.

Nhị hoàng tử vừa nghe lập tức không vui.

Nói đến vẽ tranh, Đại Tễ có thể có mấy người là đối thủ của Trường Nhạc quận chúa, nhất là vẽ hoa mai, lại càng hiếm thấy.

Nhị hoàng tử chắc chắn người vẽ hoa mai đẹp nhất, nổi bật nhất Đại Tễ chính là Lê Ngưng.

Người nọ không tin, muốn để nhị hoàng tử dẫn người đến cho hắn gặp, vẽ tại chỗ một bức, hoặc là nói tới cái nhìn về cách vẽ hoa mai, nếu không là do nhị hoàng tử nói linh tinh.

Nhưng nếu Nhị hoàng tử có thể tìm được một người lợi hại đúng như lời đã nói, hắn sẽ đưa cho nhị hoàng tử một bảo vật xem như bồi thường. Cũng như vậy, nếu nhi hoàng tử chỉ mạnh miệng, người nọ không giỏi như lời hắn nói, Nhị hoàng tử sẽ phải thay hắn làm việc.

Lúc đó đầu óc nhị hoàng tử nóng lên, lập tức đồng ý.

Làm xong nghĩ lại liền hối hận không thôi. Vì sao lúc đó lại muốn cãi lại hắn.

Chuyện này nếu truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ bị phụ hoàng mắng cho một trận.

Nhìn thấy sắp đến kỳ hạn của hai người, nhưng Lê Ngưng ghét nhất là ra ngoài mua đồng, nếu đến phủ tìm nàng, nói rõ mọi chuyện , chỉ sợ lúc đó chỉ đổi lại được một câu: “Xứng đáng.”

Nhị hoàng tử biết hôm nay sẽ đi xem mặt trời mọc, lập tức đi theo tới, quả nhiên để hắn tìm được cơ hội.

Nhị hoàng tử nói rõ ràng tình hình cụ thể cho Lê Ngưng biết, đúng là khiến Lê nghẹn lời, cũng không thèm lên tiếng chỉ trích.

“Ngưng muội muội, muội giúp nhị ca lần này được không, ta bảo đảm về sau này sẽ không lấy muội ra đánh cược nữa.” Nhị hoàng tử tự biết đuối lý, nhẹ giọng năn nỉ Lê Ngưng.

“Đây là nơi chơi rất vui nhị ca nói?” Lê Ngưng mặt không biểu cảm nhìn Nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử cười chột dạ.

Tới cũng đã tới rồi, Lê Ngưng không tiếp tục từ chối Nhị hoàng tử nữa, nhưng cũng muốn chiếm được chút lợi ích: “Vậy bảo vật đó thuộc về muội.”

Thấy nàng đồng ý, Nhị hoàng tử vô cùng vui vẻ.

“Cho muội, cho muội! Chuyện gì nhị ca cũng nghe muội!”

Nhị hoàng tử vẫn không cho Đông Tuyết đi theo sau.

Nếu nha đầu này lỡ miệng nói cho trưởng công chúa biết, chắc chắn phụ hoàng sẽ lột da hắn.

Nếu đã tới cửa cũng đã hiểu rõ mọi chuyện, Lê Ngưng để Đông Tuyết chờ bên ngoài.

Sai vặt dẫn hai người vào một nhã gian, bên trong đã sớm có người chờ. Người nọ nhìn thấy Nhị hoàng tử, cười nói: “Tề huynh làm ta chờ thật lâu?”

Nhị hoàng tử ngẩng đầu ưỡn ngực tự tin mười phần, phong độ nhẹ nhàng đến gần nhã gian, giọng điệu ôn nhuận như ngọc: “Người ta đã đưa tới, hôm nay để ngươi được mở mang tầm mắt, tài nghệ của muội muội ta cao siêu đến mức nào.”

Lê Ngưng đi theo sau, nhìn bóng dáng hắn, cảm giác giờ phút này Nhị hoàng tử đang chứng minh cho câu cáo mượn oai hùm.

Chỉ là, giọng nói người này rất quen, hình như nàng đã từng nghe qua ở đâu đó.

Không kịp để Lê Ngưng nghĩ nhiều, người nọ đã nói tiếp: “Tử Phi rửa mắt mong chờ.”

Bước chân Lê Ngưng đột nhiên dừng lại, chậm rãi chớp mắt.

Tử Phi?

Nhị hoàng tử để ý tới vẻ mặt của Lê Ngưng, dùng ánh mắt khẩn cầu, thúc giục nàng đi vào.

Lê Ngưng đè nén nghi ngờ trong lòng xuống, nhẹ nhàng nâng gót sen đi vào nhã gian.

 “Hả?”

Người nọ bên trong nhã gian nhìn dáng vẻ đi đường của Lê Ngưng, không nhịn được có chút nghi ngờ.

Chỉ là một chút nghi vấn nhỏ bé này không đáng để người khác để ý tới.

Dáng vẻ đi đường uyển chuyển, lại trang nghiêm này rất giống bóng dáng ngày đó hắn nhìn thấy ở chùa Vân Phúc.

Lê Ngưng đoan trang ưu nhã ngồi xuống, chấp hai tay lại khẽ gật đầu chào hỏi với nam tử kia.

Nam tử cũng chắp tay lại xem như đáp lễ.

“Đây là muội muội tài vẽ tranh nhất tuyệt ta đã nói với ngươi – Trường Nhạc quận chúa phủ trưởng công chúa.”

Nhị hoàng tử đắc ý giới thiệu.

“Tại hạ Tạ Tử Phi.” Tạ Tử Phi cúi đầu chào.

“Trường Nhạc.”

Lê Ngưng lời ít ý nhiều, chỉ nói phong hào của mình.

*

Đông Tuyết đứng dưới cửa tửu lầu vừa lo lắng vừa chán nản chờ đợi, trước mặt đột nhiên xuất hiện là một đôi ủng đen, lại nhìn lên trên là Bùi Trạc.

 “Bùi thiếu tướng quân……” Đông Tuyết lẩm bẩm, lại nghi ngờ bản thân mình nhìn lầm.

Bùi Trạc gật đầu, nhìn thoáng qua phía sau nàng ấy, hỏi: “Quận chúa ở bên trong?”

Đông Tuyết nghĩ đến gì đó, lập tức nói: “Đúng vậy, quận chúa bị Nhị hoàng tử mang vào tửu lầu này.”

Giọng điệu của Đông Tuyết ngập tràn lo lắng “Nhị hoàng tử không cho người hầu đi theo, cũng không cho nô tỳ đi vào. Nô tỳ cũng không biết Nhị hoàng tử mang quận chúa tới đây có chuyện gì, lúc ngài ấy nói chuyện với quận chúa cũng kéo quận chúa đi ra xa, không cho nô tỳ nghe thấy…”

Đông Tuyết còn chưa nói xong, Bùi Trạc đã lướt qua nàng ấy, đến gần tửu lầu.

Tuy quận chúa và Bùi thiếu tướng quân là đối thủ, nhưng quan hệ hai nhà vẫn còn đặt ở đó, lần trước Bùi thiếu tướng quân nghe nói quận chúa không khỏe còn đi thăm, tóm lại nếu quận chúa ở bên trong có nguy hiểm gì, Bùi thiếu tướng quân chắc chắn sẽ không ngồi im.

Nghĩ vậy, Đông Tuyết nhẹ nhàng thở ra.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp