Bắt đầu từ tháng tư, bài viết giữa kỳ,
bài kiểm tra giữa kỳ, cùng với bài tập về nhà nặng nề đã lấy đi hết thời gian
của Hà Du. Giống với bao sinh viên khác, dẫu có là ngày hay đêm thì cô cũng
phải chạy tới chạy lui như con thoi giữa thư viện và giảng đường, không còn
thời gian để nghĩ đến những việc khác.
Chỉ có những lúc đang trên đường đến
lớp thì cô mới có thời gian rảnh để nói chuyện với Lục Nam Giai. Ở một thành phố
không có Lục Nam Giai, cuộc sống dần dần trở lại như ban đầu.
Nhưng một số người và những sự việc
ngay cả khi bạn không hề nghĩ đến, vào một thời điểm nào đó, chỉ cần một món đồ
hay một khung cảnh, hoặc chỉ là một câu nói cũng có thể khơi dậy trong lòng bạn
những suy nghĩ miên man.
Một tô canh miến cho buổi trưa, đi dạo
trong khuôn viên trường và ngắm cảnh cùng Lục Nam Giai, thậm chí là một cái ôm
bịn rịn không muốn chia tay của cặp đôi ở dưới lầu khi trở về ký túc xá, cũng
khiến cô say sưa.
Cuối tháng tư, kỳ thi giữa kỳ khốc liệt
đang dần dần kết thúc. Đến khi mọi người hoàn hồn trở lại thì đã tới kỳ nghỉ lễ
ngày mồng một tháng năm rồi.
Buổi tối, đèn trong ký túc xá không cần
phải bật sáng đêm nữa, cả bốn cô gái đều không muốn đi ngủ sớm. Trong bóng tối,
điện thoại là thứ duy nhất phát ra ánh sáng.
“Kỳ nghỉ này mấy cậu định đi đâu chơi?”
Vu Giai Nghiên buồn bã hỏi trong khi tay đang tìm kiếm các địa điểm du lịch
quanh đó.
“Mình sẽ đi leo núi chung với Lão Đỗ.
Anh ấy nói sẽ dẫn mình đi ngắm Ngân hà.”
Câu trả lời của Vu Giai Nghiên khiến
cho ba người còn lại ghét bỏ kêu lên: "Này…"
Nhưng Hà Du cũng phải thừa nhận rằng
lão Đỗ không chỉ là người con trai đang học bên ngành khoa học và kỹ thuật, mà
còn rất lãng mạn nữa.
“Mình sẽ ở trong ký túc xá ba ngày và
nghỉ ngơi thật tốt, chứ mình không muốn đi đâu hết.” Triệu Thư Tú lười biếng
rời khỏi cuộc thảo luận.
Vu Giai Nghiên lại quay sang hỏi Hà Du:
“Hà Du thì sao? Cậu sẽ ở lại Thân Thành hả? Ở Thân Thành có cái gì vui không?”
“Ừm... Ở lại.”
Hỏi một người đã sống ở Thân Thành mười
mấy năm là ở Thân Thành có cái gì vui không, thật sự rất khó để trả lời được,
Hà Du suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Không có cái gì vui ở đây hết, nhưng có lẽ là
do mình đã quen sống ở đây rồi.”
“À... vậy quên đi, dù sao thì mình cũng
sẽ ở lại ký túc xá trong ba ngày.” Vu Giai Nghiên từ bỏ việc vùng vẫy.
Trong bóng tối, phòng kí túc xá từ dần
dần trở nên im lặng, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng mèo hoang đang động dục
bên ngoài cửa sổ, có người thức dậy rồi lại trở mình ngủ tiếp. Trước khi ngủ,
Hà Du nhắn tin cho Lục Nam Giai hỏi cô có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ lễ này không,
nhưng lại không nhận được câu trả lời, trong lúc đang buồn chán chờ đợi, mí mắt
của Hà Du cụp xuống.
Sáng hôm sau, Hà Du vẫn còn đang mơ mơ
màng màng trên giường thì bị giọng nói tràn đầy phấn khích của Vu Giai Nghiên
đánh thức.
“Hà Du! Hà Du! Học kỳ sau cả ba chúng
ta có thể cùng nhau đi trao đổi đó!”
“Hả... Thật sao? Vậy tốt quá rồi.”
Hà Du dụi mắt, cầm điện thoại lên nhìn
vào thông báo được gửi bởi giáo viên chủ nhiệm ở trong nhóm. Đúng như những gì
Vu Giai Nghiên đã nói, cả hai người họ và Giang Ngưng đều đã đậu chương trình
trao đổi sinh viên ở nước ngoài của trường.
Hà Du ngồi dậy, ngạc nhiên khi thấy
giường của Giang Ngưng trống không: “Giang Ngưng đâu rồi? Hôm nay không phải là
thứ bảy sao?”
“Đi hẹn hò với Lão Đỗ rồi.” Triệu Thư
Tú tuy đã dậy rồi nhưng vẫn còn đang nằm trên giường ngái ngủ.
Vu Giai Nghiên nhảy lên giường của Hà Du,
vẻ mặt đầy mong đợi: “Mình đã tìm hiểu rồi, chúng ta có thể đi trượt tuyết và
đi công viên quốc gia.” Nói xong cô ấy ng ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).