Sau Khi Gả Thay Tôi Cười Mệt Xỉu

Chương 44: Chân anh cũng trẹo rồi


10 tháng

trướctiếp

Cửa sổ xe Quý Úc Trình vừa hạ xuống được mấy giây đã khiến rất nhiều sinh viên đang đi từ tòa dạy học không nhịn được mà nhìn sang.

Ở trong trường Quý Chi Lâm đã được liệt vào hàng đẹp trai, được bình chọn là hot boy trường rồi. Nhưng ngũ quan của người đàn ông trong xe lại tinh xảo đến đỉnh cao, vừa nhìn thoáng qua đã cực kỳ choáng ngợp. Rất nhiều người tò mò nhìn sang, trên mặt đầy vẻ tìm tòi háo hức.

Phòng thi của Ninh Tuy ở tầng ba. Cậu đeo ba lô chắn bớt hơi lạnh, bước ra khỏi phòng thi. Nếu không phải ở dưới lầu tụ tập đông người quá, có khi Ninh Tuy cũng chẳng thèm để ý đến chiếc xe dưới bóng cây kia.

Thấy người khác nhìn sang bên ấy, cậu cũng nhìn theo.

Vừa nhìn cái đã giật nảy cả mình.

Lúc Quý Úc Trình vẫn còn hôn mê, không giờ phút nào là cậu không muốn ôm ấp, dán dính vào anh chồng thực vật nhà mình.

Nhưng giờ Quý Úc Trình đột nhiên tỉnh lại, cậu hoàn toàn mù tịt, không thể nhìn thấu hành vi hay suy nghĩ của anh.

Cứ cho là anh làm vậy để ‘sạc pin’ thì tính chiếm hữu của Quý Úc Trình với cậu lại mãnh liệt đến cực điểm.

Tình thế bỗng dưng thay đổi một trăm tám mươi độ, cậu lại biến thành búp bê mô hình mà anh yêu thích, không muốn buông tay.

“Thống ơi!” Trong lòng Ninh Tuy điên cuồng hô cứu mạng: “Quý Úc Trình đến trường học rồi.”

001 ở trong đầu cậu cũng vô cùng lo lắng: “Tuy, cậu cứ cố trụ trước đã, cho tôi chút thời gian để điều tra xem năng lượng của 009 trong cơ thể anh ta, xem rốt cuộc tình hình nó thế nào.”

Tiếng nói của 001 trong đầu Ninh Tuy vừa dứt, điện thoại trong túi cậu đã vang lên.

Quý Úc Trình gọi điện thoại tới, trong giọng nói có mấy phần dịu dàng quyến luyến: “Tuy Tuy, đã thi xong chưa? Anh bảo quản gia làm một ít đồ ăn, mang đến cho em nè.”

Đồ ăn bình thường cậu vợ nhỏ thích anh đều đã ghi tạc trong lòng, bảo quản gia để hết vào hộp giữ nhiệt. Nếu cậu vợ nhỏ phát hiện mình cẩn thận như thế, thiện cảm với mình nhất định sẽ tăng vùn vụt ha.

Cậu cả Quý kiêu ngạo nghĩ.

Mặc dù sau khi anh tỉnh lại, cậu vợ nhỏ mãi vẫn chưa thích ứng được, nhưng Quý Úc Trình cảm thấy chỉ vì chuyện này mà mặc kệ, để hai người xa lánh nhau một thời gian là chuyện hoàn toàn sai lầm. Mấy chuyện yêu đương này anh không rành lắm nhưng vẫn biết: nhất định không được có thời kỳ nguội lạnh.

009: “...”

009 ngập ngừng mãi. Đúng là không thể có thời kỳ nguội lạnh, nhưng ký chủ thế này thì lại thành keo 502, dính người quá rồi! Rõ ràng vừa mới gặp mặt nhau mấy tiếng trước mà.

Cậu cả Quý đưa đồ ăn cho cậu? Tự mình luôn?

Ninh Tuy chỉ cảm thấy cực kỳ chấn động.

Tuy không muốn đối mặt với anh nhưng cậu vẫn không nhịn được, ôm ba lô chạy đến cửa ra khác của khu dạy học, nói với đầu bên kia: “Anh đã đến rồi sao?”

Lẽ nào cậu vợ nhỏ đang sợ mình chờ?

Cảm giác ngọt ngào dâng trào trong lòng cậu cả Quý. Anh nhanh miệng nói: “Vẫn đang trên đường.”

Ninh Tuy lập tức đáp lại: “Vậy anh tự ăn đi, em đã ăn ở căn tin với bạn học rồi.”

Đầu bên kia điện thoại đột nhiên im lặng.

“...”

Ninh Tuy bỗng thấy hơi căng thẳng: “Úc Trình?”

Một lát sau, đầu kia điện thoại mới hỏi: “Sao ăn rồi mà em vẫn ở trong tòa dạy học thế?”

Ninh Tuy: “...”

Vừa nãy mình đứng trên hành lang tầng ba có một lát mà anh ấy đã nhìn thấy rồi à?

Ninh Tuy cười gượng, nói: “Ăn xong quay lại lấy đồ thôi.”

Bên kia điện thoại mãi không lên tiếng.

Ninh Tuy hơi chột dạ, đột nhiên lại nhớ đến đôi mắt xinh đẹp đong đầy tình ý Quý Úc Trình đã nhìn mình tối qua. Trong đó như có muôn vàn vì sao tô điểm, đáy lòng cậu bỗng có chút không nỡ.

Đúng là có hơi sợ thật, nhưng dù sao thì cũng là cậu đã bỏ công bỏ sức chăm sóc anh chồng thực vật này suốt ba tháng trời, quả thực thấy hơi không nỡ nhìn thấy anh khó chịu.

Ninh Tuy thầm thở dài, sửa lời: “Tuy em đã ăn rồi, nhưng nếu anh đã đến thì chúng ta cùng nhau ăn thêm chút đi.”

Giọng Quý Úc Trình lại tràn ngập  ý cười, nói: “Anh tới tìm em.”

Ninh Tuy cúp điện thoại, mang ba lô đi xuống lầu dạy học, cảm giác mình cứ như một con cừu non vì mềm lòng mà tự chui đầu vào lưới.

Anh đi trong khu rừng râm mát ở bên cạnh, một chiếc xe màu đen sang trọng chậm rãi theo sau.

Tào Nặc cũng vừa ra khỏi phòng thi, đi ở phía sau vừa trông thấy bóng dáng Ninh Tuy, bước nhanh qua vịn trên vai cậu: “Đã thi xong rồi, không tới ăn đồ nướng chúc mừng à?”

“Tôi không ăn đâu, mấy người đi ăn đi.” Ninh Tuy thầm nghĩ, còn đồ nướng nữa chứ, lát nữa Quý Úc Trình sẽ nướng cậu thành đồ nướng luôn á.

Cậu đang nghĩ như vậy thì tay Tào Nặc đã bị người ở phía sau gạt ra.

Tào Nặc ngẩn người, quay đầu lại, người đàn ông sau lưng cao gầy khung xương lớn, mặc áo khoác màu đen, dung mạo tuyệt lệ, cậu ấy lập tức nhớ ra đó là cậu cả Quý mà lúc trước được nhìn thấy ở bệnh viện.

Chỉ là lúc đó Quý Úc Trình vẫn đang nằm, là trạng thái người thực vật, cậu ấy và Phương Đại Thành chỉ đứng ở ngoài phòng bệnh nhìn từ xa, lúc này đột ngột nhìn thấy “người sống”, còn thấy kỳ lạ không quen.

Tào Nặc hơi không hiểu tại sao anh lại muốn gạt tay mình ra, mà thả tay lên vai Ninh Tuy thêm lần nữa theo bản năng: “Làm, làm sao vậy?”

Sau đó lại bị Quý Úc Trình gạt ra.

Người đàn ông hất tay cậu ấy ra như ném rác thải vậy.

Tào Nặc: “...”

Ninh Tuy vốn đang nói chuyện với Tào Nặc, đột nhiên thấy Tào Nặc không nói gì nữa, cậu quay đầu, thấy Quý Úc Trình thân thiện cười với Tào Nặc: “Tôi đưa cơm trưa cho Ninh Tuy, muốn đi ăn cùng chúng tôi không?”

Không hiểu sao Tào Nặc hơi phát run, vội vàng cố nặn ra vẻ tươi cười, nói: “Vậy em sẽ không tới quấy rầy hai người nữa.”

Nói xong cậu ấy nhìn sang Ninh Tuy: “Bữa sau gặp nhé Tuy.”

“Bye.” Ninh Tuy không hiểu lắm, vẫy vẫy tay.

“Đến căn tin à?” Quý Úc Trình nhìn chằm chằm vào bóng dáng Tào Nặc rời khỏi, rồi mới quay đầu nhìn về phía Ninh Tuy.

“Căn tin nhiều người quá...” Ninh Tuy không yên lòng đưa mắt nhìn chung quanh, hình như ánh mắt của tất cả những người đi ngang qua đều rơi vào khuôn mặt Quý Úc Trình.

Vốn dĩ sau khi thân phận Mr Phương bị vạch trần, cậu đã hơi nổi tiếng ở trường rồi, rất nhiều người đều đang dò xét cậu, bây giờ Quý Úc Trình còn đứng ở bên cạnh cậu, quả thực trình độ bắt mắt đã nháy mắt nhân lên cả trăm lần.

Quý Úc Trình kéo tay cậu, ánh mắt trở nên sâu thẳm: “Em không muốn để người khác nhìn thấy anh à?”

Ban đầu chỉ là thuận miệng hỏi thử, kết quả Ninh Tuy nói: “Ừm...” Không muốn bị người ta dò xét và không muốn bị người ta trông thấy, không phải có cùng một ý nghĩa sao?

Sắc mặt Quý Úc Trình lập tức hơi đỏ lên, trong đầu đắc ý nói v

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp