Đây là lần đầu tiên Ninh Tuy nằm chung
giường với Quý Úc Trình đang trong trạng thái tỉnh táo, cậu duỗi thẳng người,
nhìn lên trần nhà sau khi tắt đèn, từ cổ đến chân đều căng cứng, luôn có cảm
giác là lạ.
Ngoại trừ khi còn bé chen chúc trên một
chiếc giường với Tiểu Vũ ở cô nhi viện, cậu vẫn chưa từng nằm chung với bất cứ
một người còn sống có thể hoạt động nào cả… Anh chồng thực vật lúc trước không
tính, anh chồng thực vật không cảm giác không có ý thức, cậu chỉ coi anh tương
đương với búp bê.
Ninh Tuy đã quen ôm người thực vật đi
ngủ, nhưng không dám đi ôm cơ thể Quý Úc Trình.
Anh cảm nhận được người bên cạnh nằm
xuống, nệm lún xuống một độ rất nhỏ.
Ninh Tuy có cảm giác như đang nằm bên
cạnh sư tử, căng thẳng đến nỗi không ngủ được.
Thế này thì thà ngủ hai giường còn hơn,
ít ra nằm mơ màng một chút vẫn có thể cảm thấy buồn ngủ.
Cậu cả Quý nằm một lát, ngón tay tóm
lấy ga giường, có mấy phần ngượng ngùng không đợi nổi, chờ Ninh Tuy quay sang
ôm mình giống như trước kia.
Nhưng anh chờ đợi trong yên tĩnh suốt
mười mấy phút, người bên cạnh vẫn không hề có động tĩnh gì.
“...”
Đáy lòng anh bồn chồn, không nhịn được
mà quay đầu qua, nhờ ánh trăng mà nhìn về phía cậu vợ nhỏ.
Hai mắt Ninh Tuy nhắm nghiền, đôi môi
đầy đặn mím thật chặt, mái tóc được sấy khô xoã tung che trên trán, hình như
cậu ngủ rồi, nhưng lại giống như toàn thân căng cứng đang không ngủ.
Quý Úc Trình không ngờ khi mình tỉnh
lại ảnh hưởng lớn đến cậu vợ nhỏ như vậy. Sự tham lam và dục vọng của cậu về
anh vào ba tháng trước lại rút xuống như thuỷ triều, đột ngột biến mất.
Quý Úc Trình nhìn chằm chằm vào Ninh
Tuy một lúc lâu, trong lòng có tí bất mãn. Anh không nhịn được, lật người chủ
động ôm lấy cậu.
Anh nhớ đến cảnh trong hình chiếu, Ninh
Tuy đứng trước cửa nhà đổi giày, để lộ ra một đoạn eo nho nhỏ. Quý Úc Trình
không nhịn được nữa, bàn tay đã lần đến chỗ đó, còn xoa mạnh một chút. Sau đó
lại giả vờ như chuyện này không phải mình làm, lén lút kéo Ninh Tuy vào trong
lòng.
Lúc trước, mỗi khi ngủ Ninh Tuy đều ôm
chặt ông xã sống thực vật, tay chân cuốn chặt lấy người ta y như con bạch tuộc
cũng chẳng hề cảm thấy gì. Thế nhưng bây giờ Quý Úc Trình làm lại như thế với
mình, Ninh Tuy lại thấy không ổn tí nào, trong lòng nhốn nháo hoảng loạn.
Bảo sao lúc trước Kha Hách bị cậu dọa
chạy mất dép. Lúc dọa người khác thì cực kỳ ngang ngược phách lối, đến lượt
mình thì...
Nếu không phải sợ quấy rầy 001 đang ngủ
đông, có khi cậu đã gọi ầm lên rồi.
Bàn tay ấm áp dày rộng của Quý Úc Trình
đặt ở trên lưng cậu, khe khẽ vuốt ve.
Trong lòng Ninh Tuy chỉ muốn gào lên:
“Tên lưu manh kia!”, cậu lặng lẽ mở mắt
nhìn về phía Quý Úc Trình, cậu cả Quý đang nhắm mắt. Dưới ánh trăng, khuôn mặt
xinh đẹp tuấn tú ửng hồng, lông mi cũng run run chợt đóng chợt mở, hình như kẻ
lưu manh lại biến thành cậu mất rồi.
Ninh Tuy: “...”
Ninh Tuy cắn răng nhẫn nhịn một lúc,
chờ mãi mới đến lúc cái tay trên lưng không còn động đậy gì nữa.
Ngủ rồi à?
Ninh Tuy thầm nghĩ. Chắc là ngủ rồi ha.
Cậu nuốt nước bọt, nhẹ nhàng nhấc cái
tay Quý Úc Trình đang đè trên eo mình lên rồi xoay người, nhích từng chút một
ra phía ngoài giường.
Nhưng còn chưa nhích được hai phân đã
bị người phía sau dùng cả hai tay hai chân kéo lại, ôm chặt hơn cả lúc trước.
Hai người dính chặt vào nhau đến mức không có một khe hở nào, giống y hai thỏi
nam châm hút vào nhau.
Người phía sau dựa sát vào tai cậu,
không vui nói: “Nếu còn lén chạy nữa là anh sẽ ôm chặt hơn đấy.”
Đây vốn là một câu uy hiếp, nhưng vành
tai anh chồng thực vật nhà mình lại ửng hồng. Khuôn mặt tuấn tú còn chôn trong
cổ cậu ngửi nhẹ khiến cho những lời này mang theo chút nũng nịu.
Trái tim Ninh Tuy đập thình thịch,
không dám động đậy nữa.
Lúc này Quý Úc Trình mở mắt ra, ánh mắt
rơi xuống mái tóc Ninh Tuy.
Sau gáy cậu vợ nhỏ còn có vài nhúm tóc
chưa sấy khô, loi nhoi như chú cún nhỏ.
Đáng yêu thật đấy.
Muốn vò một cái nhưng lại sợ ti� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).