Hữu Cơ

Chương 8


10 tháng

trướctiếp

Uông Thanh Lâm tính toán, nếu đêm nay gặp phải Đinh Vân Khang, cô sẽ khiến hắn nhận ra cô "để ý" Tống Trí Viễn nhiều như thế nào.

Nhưng suốt cả đêm, cô chẳng thấy Đinh Vân Khang đâu, đương nhiên cũng không thấy nữ nhân viên sales đâu cả.

Bỗng nhiên Uông Thanh Lâm thấy mình hơi nực cười, có lẽ người ta chỉ nói một câu vui đùa, người nói không để trong lòng, người nghe không liên quan lại nhớ kỹ. Cô nhớ tới một câu nói, "Kẻ nghiêm túc là kẻ thua".

Có lẽ đây là lý do tại sao cô không bao giờ thắng từ nhỏ đến lớn. Bởi vì cô quá để ý, nên mới quá nghiêm túc, bởi vậy dáng vẻ cô lúc nào cũng cấp bách, so với đám người vân đạm phong khinh đó ... tỷ như Đinh Vân Khang, tỷ như Uông Thừa Nhã ... cô không được tiêu sái tự nhiên như bọn họ.

Đến lúc thanh toán, Uông Thanh Lâm mới phát hiện giá cả ở nơi này cao hơn mình tưởng, nhưng Tống Trí Viễn vẫn đưa thẻ ngân hàng qua, mặt không biến sắc.

Hai người bọn họ đều lái xe đến đây, nhưng cũng đã uống rượu. Bỗng nhiên Uông Thanh Lâm không biết đêm nay mình mặc váy ngắn cho ai xem, mà lúc này cô cũng không có hứng thú rủ Tống Trí Viễn thuận lý thành chương làm vài chuyện gì đó.

Thậm chí cô còn không muốn nói chuyện. Đứng ở thang máy, cô giả vờ nhìn thẳng, thật ra khóe mắt đang liếc nhìn phản ứng của Tống Trí Viễn. Dường như anh cũng không mấy hứng thú, cô suy nghĩ, chắc không phải vì mới thanh toán một cái hóa đơn đắt đỏ nên mới vậy đâu nhỉ?

Tống Trí Viễn đề nghị: "Hay là chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi một lát đi?"

Cô đồng ý: "Được."

Vì sao con người lại theo đuổi tiền tài, không cách này thì cũng cách khác? Bởi vì những thứ tốt đẹp đều khan hiếm, vì khan hiếm nên mới quý giá.

Những người coi hạnh phúc là cơm canh đạm bạc e rằng chưa bao giờ nếm trải niềm vui khi nắm giữ những nguồn tài nguyên khan hiếm.Uông Thanh Lâm ngồi ở quán bar ngoài trời trên tầng 72, tự nhiên cô lại có suy nghĩ như vậy, cũng tự nhiên mà nhớ tới mẹ mình.

Ngô Mẫn Như mới mười mấy tuổi đã quen biết Uông Vĩnh Hoa, 20 tuổi thì có mang Uông Thanh Lâm. Trong mắt thiên hạ, đương nhiên bà là một phụ nữ hư hỏng, chen chân vào gia đình người khác, phá hỏng hôn nhân người ta, nhưng nhìn theo hướng khác, bà ấy cũng coi như tự "nỗ lực" thay đổi vận mệnh của chính mình.

Một phụ nữ xuất thân bần hàn, bằng cấp không cao, từ lúc bắt đầu số phận của bà ấy đã được viết sẵn trong bát tự. Nếu bà không gặp được Uông Vĩnh Hoa, cũng không dùng những thủ đoạn tâm cơ thì có lẽ cả đời sẽ không bao giờ có được một chiếc áo quá vạn tệ.

Tống Trí Viễn nâng ly, khẽ chạm vào ly của cô: "Màn đêm thật đẹp."

Uông Thanh Lâm nhìn từ trên cao xuống, ngắm nhìn ánh đèn nơi xa. Chính nhân sinh ở dưới thấp đã tạo thành phong cảnh nơi cao. Cô ừ một tiếng.

"Có vẻ như em chưa từng nghe thấy câu nói đó."

"Câu nói gì?"

"Một tác giả Nhật Bản giao lưu với sinh viên, câu "I love you" nên dịch lại như thế nào. Có sinh viên dịch thành "Tôi yêu em"."

Uông Thanh Lâm nhìn anh: "Không đúng sao?"

"Ông ấy nói, người Nhật sao có thể nói chuyện như vậy? Phải nói, "Ánh trăng đêm nay thật đẹp"."

Uông Thanh Lâm nhanh chóng phản ứng: "Vậy vừa rồi anh nói bóng đêm thật đẹp có phải là nghĩa đen không?" Thời gian bọn họ quen nhau quá ngắn, hơn nữa Tống Trí Viễn lại có tình sử phức tạp như vậy, cô không ngờ anh lại nói yêu cô.

Tống Trí Viễn trầm ngâm: "Có thể nói như vậy."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp