Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

CHƯƠNG 19: KẾT HÔN


10 tháng

trướctiếp

Tạ Minh Đồ đi qua, ngồi xổm xuống bên cạnh Chu Hạ Cường, chỉ vào một chỗ trên động cơ, nói: “Chỗ này không đúng.”

Lúc này Chu Hạ Cường bắt đầu thấy hứng thú, kinh ngạc không thôi mà nhìn anh, thuận tay đưa cho Tạ Minh Đồ một cái dụng cụ.

Tạ Minh Đồ cầm công cụ, xoay tròn, ép chặt ở một chỗ, Chu Hạ Cường không ngăn cản anh, thấy anh đang nghe tiếng thử âm thanh, lại dùng lực gõ ở vài chỗ, còn thuận tiện hỗ trợ làm sạch động cơ.

Không bao lâu sau bắt đầu thấy cái máy kéo “ngoan cố bất động” lại bắt đầu kêu lên như bình thường, di chuyển tiến lên phía trước.

“Được rồi?” “Bác Chu, mọi người sửa được rồi à?”

“Thử xem còn có vấn đề nào khác hay không?”

Tạ Minh Đồ để dụng cụ trên tay xuống, quay đầu liếc mắt nhìn Tô Hiểu Mạn một cái, bây giờ Tô Hiểu Mạn cũng không biết nên nói cái gì, cô không nghĩ tới Tạ Minh Đồ còn biết sửa máy kéo.

Tạ Cẩu Tử đa tài đa nghệ.

Tô Hiểu Mạn :”...”

Nhưng mà rõ ràng đại đội của bọn họ không có máy kéo.

Nhìn qua Tạ Minh Đồ như ngựa quen đường cũ, Chu Hạ Cường xem anh như một tay lão làng, trước kia ông ta cũng nghe nói qua, có những người quá quen thuộc với máy kéo, vừa nghe tiếng thôi đã biết chỗ nào xảy ra vấn đề.

Không nghĩ tới trong đội ngũ còn có người tuổi còn trẻ mà đã có bản lĩnh như vậy.

“Cậu trai trẻ này rất lợi hại.”

Chu Hạ Cường hỏi anh: “Cậu học mấy năm rồi?”

Tạ Minh Đồ lắc lắc đầu.

“Cậu không muốn nói à? Ai đã dạy cậu? Ông thầy già của cậu không cho cậu nói ra sao? Có bản lĩnh như vậy mà không nói sớm một chút, xem ra cậu là một người sửa máy kéo rất tốt, có phải cậu cũng biết lái hay không?”

Tay Tạ Minh Đồ dính dầu máy màu đen, anh cau mày nhìn xuống tay mình, “Tôi chưa từng học qua.”

Chu Hạ Cường không tin anh: “Đùa tôi à? Chưa từng học? Vừa rồi lúc cầm công cụ xoay tới xoay lui rất thuận tay cơ mà?”

“Còn nói là chưa từng học?”

Tạ Minh Đồ: “... Tôi là nhìn và học được từ ông.”

Đây quả thực là lần đầu tiên Tạ Minh Đồ sửa máy kéo, hoặc có thể nói là lần đầu tiên trong đời chạm vào cục sắt màu vàng đất này, vừa nãy anh chăm chú quan sát động tác sửa máy kéo của Chu Hạ Cường, nghe thanh âm, hành động dựa theo phỏng đoán của mình.

Chuyện này với anh mà nói, không phải việc khó gì.

“Học từ tôi? Cậu đùa cái gì thế, khẳng định cậu phải học về máy kéo mấy năm, nếu là những người khác tới chạm vào cũng không biết thứ này là gì, lão già như tôi ngày nào cũng tiếp xúc với nó nên mới…”

Ngay từ đầu Chu Hạ Cường còn chưa tin, nhưng sau khi từ miệng anh Trần biết được rằng bên chỗ đại đội của bọn họ vốn dĩ không hề có máy kéo, ông mới tin tưởng rằng đây là lần đầu tiên Tạ Minh Đồ tiếp xúc với máy kéo.

Chu Hạ Cường vô cùng kinh ngạc, liên tục vỗ bả vai Tạ Minh Đồ, giọng nói cũng trở nên nhiệt tình không ít, người đàn ông này bắt đầu si mê máy kéo từ những năm 60, ông cũng có hảo cảm với những người biết về máy kéo: “Tên tiểu tử này đúng là một nhân tài, có thiên phú, đứa con trai kia của tôi thì không biết gì, đã dạy nó học máy kéo từ nhỏ nhưng mà nó không học được, cũng không thích học…”

“Nếu không cậu tới học tôi đi, tôi dạy cậu làm như thế nào…”

Người ban đầu còn lạnh lùng như Chu Hạ Cường bắt đầu mở máy hát, cả đường chỉ khen ngợi Tạ Minh Đồ, làm cho đám người Tô Hiểu Mạn hai mắt nhìn nhau bối rối không hiểu gì.

 Bác Chu này đúng là lật mặt như lật bánh tráng, sự tương phản trước sau quá lớn.

Một khi bắt đầu mở máy hát, đối với người nhà quê thì chuyện gì cũng có thể nói với nhau, Chu Hạ Cường còn hỏi quan hệ giữa Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ là gì, vì nhìn qua hai người trông rất thân cận gần gũi.

Tạ Minh Đồ chớp chớp mắt, không trả lời mà nhìn về phía Tô Hiểu Mạn.

“Hai chúng tôi mới kết hôn năm nay.” Tô Hiểu Mạn cũng chẳng có gì không thể nói cả.

Ở trong mắt người ngoài thì hai người họ là hai vợ chồng.

Chu Hạ Cường nghe xong đáp án này, hơi khiếp sợ: “Có tiền đồ lắm! Tên nhóc này rất có tiền đồ! Có thể cưới cô gái xinh đẹp như vậy.”

Ông nhìn Tạ Minh Đồ kỹ hơn, lại đánh giá Tô Hiểu Mạn từ trên xuống dưới, thấp giọng cảm khái một câu: “Quả nhiên là anh hùng không nhìn bề ngoài…”

Tô Hiểu Mạn: “...”

Tô Hiểu Mạn liếc mắt nhìn Tạ Minh Đồ một cái.

Nói anh đó, Tạ Cẩu Tử.

Tạ Minh Đồ không thể hiểu nổi: “???”

Tuy rằng Tạ Minh Đồ không hiểu ý tứ của Tô Hiểu Mạn lắm, nhưng mà anh rất vui, cười rất tươi với Tô Hiểu Mạn, lộ ra vài cái răng trắng tinh.

Tô Hiểu Mạn: “...”

Thật là không cứu nổi tên tiểu tử này nữa, không thèm để ý vẻ ngoài của mình chút nào, cũng không có chút ý thức về hình tượng nào cả.

Ba người bọn họ ở bên này nói chuyện sôi nổi, sau khi người mặt lạnh là Chu Hạ Cường nhiệt tình lên thì cực kỳ gây chú ý khiến cho Hà Lượng ở cùng đội bắt đầu bất mãn.

Hà Lượng chướng mắt Chu Hạ Cường vẫn luôn khen Tạ Minh Đồ.

“Người nhà quê chẳng có kiến thức gì cả, chỉ là sửa cái máy kéo mà thôi, có bản lĩnh thì vào thành phố mà sửa xe bốn bánh, xe hơi, tôi còn sợ là bọn họ chưa thấy xe hơi bao giờ cơ…”

Khương Yến Đường đứng ở bên cạnh gã ta không lên tiếng, trong đầu còn đang hồi tưởng lại lời nói ban nãy.

“Hai chúng tôi vừa mới kết hôn.”

Lúc Tô Hiểu Mạn nói ra những lời này, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, như thể đang trần thuật lại sự thật, cũng không có sự thẹn thùng của một cô gái vừa mới lấy chồng.

Hiện tại cô thật sự là cam tâm tình nguyện cưới Tạ Minh Đồ ư?

Khi họ đến thôn, Chu Quân Hữu là đội trưởng đội sản xuất thôn Vĩnh Cần đến tiếp đón bọn họ, giúp sắp xếp chỗ ở cho tám người họ.

"Ngôi nhà cuối thôn bây giờ là nơi ở của thanh niên trí thức."

“Chỗ đó mới xây dựng lại làm chỗ ở cho thanh niên trí thức, điều kiện cũng không tồi.”

Đội sản xuất Vĩnh Cần là đại đội sản xuất có điều kiện tương đối giàu có trong số các đại đội xung quanh đây, ngôi nhà cho thanh niên trí thức xuống nông thôn ở đều do đội sản xuất họ bỏ tiền ra xây dựng lại.

“Có mấy căn phòng trống, ‘thở dài’, ở đó cũng có ba thanh niên trí thức, nếu không thì mấy người đến bên đó ở đi, điều kiện ở đó cũng không tồi, trong nhóm mấy người cũng có ba thanh niên tri trí thức, thật trùng hợp, đến bên đó đi, mọi người cùng làm văn hóa với nhau sẽ có đề tài để nói chuyện.”

“Còn có thể thêm một người nữa.”

“Để một cô gái đến đấy ở luôn đi, cô gái, cô đến đấy nhé.” Đội trưởng Chu chỉ về phía Trương Lị Lị.

“Những người khác sẽ chia ra ở lại nhà của người dân trong thôn, có một số nhà có điều kiện không quá tốt, mọi người chịu khó một chút...”

Trương Lị Lị không ngờ được đội trưởng Chu sẽ chỉ về phía mình, cô ấy vui mừng khôn xiết, điều đó có nghĩa là bốn người Khương Yến Đường, Triệu Thanh Thanh, Hà Lượng và cô, sẽ đến ở cùng với nhóm thanh niên trí thức thôn Vĩnh Cần.

Cô đã nhìn thấy ngôi nhà mà vừa rồi đội trưởng Chu chỉ rồi, là ngôi nhà mới xây, tình trạng không tồi.

Điều đáng tiếc duy nhất là Hà Lượng cũng nằm trong số đó.

<

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp