Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

CHƯƠNG 18: TIỀN RIÊNG


10 tháng

trướctiếp

Khi Tôn Mai nghe được chuyện Tạ lão nhị và Khương Yến Đường lớn lên giống nhau, quả nhiên rất không vui, bởi vì so sánh ra thì Ta lão nhị kém Khương Yến Đường, hai người lớn lên trông giống nhau, vậy đứa con của bà ta là người thua kém hơn.

Huống chi Tôn Mai cũng cảm thấy hai đứa hoàn toàn không giống nhau, hỏi ngược lại: “Giống nhau chỗ nào vậy?”

“Bà là mẹ ruột nhìn không thấy giống, nhưng người ngoài như tôi thì lại nhìn thấy rất rõ, hai người bọn họ đúng là rất giống nhau.” Nhìn thấy Tôn Mai không vui vẻ, trong lòng bà Trương lại càng dễ chịu, bà ta mừng thầm, càng tính nói nhiều thêm về ”thanh niên trí thức Khương” để châm chọc Tôn Mai.

Tròng mắt bà Trương vừa đảo, trong chốc lát sáng lên như phát hiện ra cái gì trùng hợp, vỗ tay một cái” Tôn Mai, tôi phát hiện điều trùng hợp rồi, thanh niên trí thức Khương và lão ngũ nhà bà bằng tuổi nhau.”

“Nói không chừng còn sinh ra cùng tháng.”

“Cậu ấy lớn lên còn giống lão nhị nhà bà” Bà Trương âm thầm nói thêm một câu ở trong lòng: Con dâu út của bà lúc trước còn si mê người ta.

Bà Trương nỗ lực kìm nén nụ cười trên khóe miệng: “Bà nói xem cậu ta có phải rất có duyên với nhà bà hay không?”

Vốn dĩ trong lòng Tôn Mai còn cảm thấy khó chịu thì bỗng lóe lên một chút, như thể đột nhiên vén ra tấm màn bí mật, họ Khương, bằng tuổi với lão ngũ, lại còn lớn lên giống hệt Tạ lão nhị… Tiếng tim Tôn Mai đập vang bình bịch, lập tức trong lòng xuất hiện một suy đoán đáng sợ, người nhà lúc trước kia hình như cũng họ Khương, sẽ không phải… sẽ không phải chứ....

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

Đêm đến, ông Tạ trở về, trên vai vắt cái khăn lông trắng, ngồi ở trên giường đấm chân, Tôn Mai bộ dạng đầy tâm sự nặng nề ngồi ở đầu giường, thấy ông Tạ, tiến lại gần thấp giọng nói: “Ông Tạ, hôm nay bà Trương nói chuyện với tôi, nói rằng thanh niên trí thức Khương và lão nhị nhà ta rất giống nhau.”

“Lão nhị làm sao so được với người có trí thức có văn hóa như người ta? Thanh niên trí thức Khương còn là con cháu của cán bộ.”

Ông Tạ thử nhớ lại: “Đúng là có hơi giống thật, nhưng khi hai người đứng chung một chỗ thì khẳng định không phải là cùng một loại người.”

“Người ta lớn lên trong thành phố, khí chất đương nhiên không giống với nông thôn rồi.”

“Cả ngày bà cứ nghĩ tới những chuyện này làm cái gì?”

Tôn Mai tức giận đập vào cánh tay ông một cái, trong lòng toàn là ghét bỏ, ông già ngu xuẩn này.

Sau khi trong lòng được chôn xuống mầm mống nghi hoặc, trong thân thể Tôn Mai như thể có hàng ngàn con sâu đang bò, hận không thể ngay lập tức nhìn thấy thanh niên trí thức Khương, nhưng mà Khương Yến Đường lại cũng ở trong đội ngũ đi tỉnh bên học tập, vừa mới lên đường, đi mất mười ngày nửa tháng thì mới về.

*

Xe bò xóc nảy một đường cuối cùng cũng tới được huyện thành, bọn họ muốn mua vé xe lửa để đi, trên đường cũng không có trì hoãn, trực tiếp đi tới trạm xe lửa, khi tới ga xe lửa cũng vừa khéo tới giữa trưa.

Vào khoảng hai giờ rưỡi chuyến xe lửa của bọn họ mới xuất phát, bởi vậy nên phải ăn cơm trưa luôn ở ga xe lửa.

Ở ga tàu hỏa vừa đông người lại vừa nóng nực, còn có các loại mùi vị quái lạ, ngoài những người mang trẻ con ra, còn có người mang theo gà vịt ngỗng, những thanh âm ồn ào, náo nhiệt như trong chợ bán thức ăn vậy.

Mắt Tô Hiểu Mạn nhìn qua hai con gà, đang suy nghĩ rằng có thể mang gà vịt lên xe lửa sao?

“Đã lâu lắm rồi không tới ga xe lửa, ga xe lửa chỗ chúng ta cũng không thay đổi gì mấy…” Người lớn tuổi nhất ở đây là ông Trần lên tiếng cảm thán.

“Ai cũng đói bụng rồi nhỉ, trước khi tôi đi có làm chút bánh bao bột ngô, có thể ăn vào giữa trưa thay cơm, cho mọi người mấy cái, có rất nhiều.” Trương Lị Lị móc ra một túi bánh bao từ trong cái túi tùy thân của mình, số bánh bao cô ta mang theo cũng không nhiều lắm, tổng cộng có 4 cái, trước khi cô ta xuất phát đã chuẩn bị sẵn.

Bốn cái bánh bao, một cái cho bản thân, một cái cho Khương Yến Đường, còn cho ông Trần một cái, vốn một cái còn lại là để cho Triệu Thanh Thanh nhưng hiện tại Trương Lị Lị lại thay đổi chủ ý.

Cô ta không muốn lấy lòng nữ thanh niên trí thức này nữa.

Chỉ cần có quan hệ tốt với Khương Yến Đường và ông Trần là được.

Triệu Thanh Thanh ở bên cạnh nói: “Cô có mỗi hai ba chiếc bánh bao này, sao mà đủ chia được?”

“Những người khác có mang theo đồ không?”

Đường Kiến Cường thành thật nói: “Ở đây tôi có hai quả trứng luộc, còn có hai ba chiếc bánh làm bằng bột ngô, cũng không đủ ăn.”

Thời đại này rất thiếu thốn lương thực, không thể mang nhiều đồ ăn theo được, dù có mang theo cũng không nguyện ý lấy ra mời những người khác ăn.

Những người bình thường khi ra ngoài đều là ai ăn của người đó, nhưng mà hiện tại Trương Lị Lị đã chủ động lấy bánh bao ra mời, những người khác cũng chẳng thể ăn mà không trả tiền, cũng nên lấy ra đồ ăn của mình rồi mọi người quây quần lại ăn với nhau.

“Mạn Mạn, em muốn ăn cái gì?” Tạ Minh Đồ thấp giọng hỏi Tô Hiểu Mạn, hành lý của hai người do anh giữ hết, vốn dĩ Tô Hiểu Mạn muốn tự mình đeo và cầm nhưng lại bị Tạ Minh Đồ nhanh tay lấy đồ cô qua tự mình đeo.

Tô Hiểu Mạn không có biện pháp khác, cũng chỉ có thể để anh bạn nhỏ Tạ Cẩu Tử đeo giúp, cô phát hiện tuy rằng đồng chí Tạ rất gầy, nhưng mà lại cực kỳ khỏe, mấy thứ hành lý này đối với cô vô cùng nặng nhưng đối với anh đeo trên lưng như thể là đeo không khí, đi đường còn không thở dốc chút nào.

Hiện tại trên người Tô Hiểu Mạn chỉ mang theo mỗi tiền và phiếu gạo, những thứ khác đều để Tạ Minh Đồ cầm.

Lúc Tạ Minh Đồ hỏi cô, Tô Hiểu Mạn còn đang nghĩ tới hai con gà vừa mới xuất hiện trong nhà ga kia, dù sao thì thời này có gà cũng là một chuyện vô cùng thu hút, trước khi xuyên qua thì thịt bò thịt gà thịt dê Tô Hiểu Mạn đều ăn tới mức chán ngấy, nhưng bây giờ thì lại thèm thịt vô cùng.

Cô không chỉ đơn thuần suy nghĩ xem thập niên 70 có được mang gà vịt lên xe lửa hay không, mà là đang suy nghĩ… Nếu như không được mang lên xe lửa thì những con gà vịt này sẽ xử lý như thế nào?

Nếu mà có thể cho cô được thì tốt quá, đương nhiên là, cô chỉ đang nằm mơ mà thôi.

Gà vịt đều là những tài sản quý giá.

Chờ sau này nhất định cô phải nuôi gà nuôi vịt.

“Tôi muốn ăn chút đồ ăn mặn… tôi muốn ăn cơm nóng.” Ở trong hoàn cảnh như bây giờ, Tô Hiểu Mạn cũng không có ham muốn ăn uống quá lớn, tùy rằng đang đói bụng, nhưng lại chẳng muốn ăn cái gì cả, dĩ nhiên được ăn cơm là ngon nhất.

Ở nhà ga có bán cơm hộp, Tô Hiểu Mạn do dự sờ túi tiền với phiếu cơm, trước đó cô đòi lại được hai mươi mấy tệ, tuy rằng hiện tại cô không biết rõ giá cơm là đắt hay rẻ, nhưng với số tiền này hẳn là có thể đủ cho cô ăn mấy miếng cơm hộp.

Tô Hiểu Mạn nhắm mắt lại, cô quyết định mời Tạ Minh Đồ ăn cơm hộp, lần trước đối phương mời cô ăn thịt thỏ, giữa hai người có qua phải có lại, lúc này cô muốn mời anh ăn cơm hộp ở ga tàu hỏa.

“Ở bên kia có bán cơm hộp, Tạ Min

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp