Groupchat Của Vườn Bách Thú

Chương 34


9 tháng

trướctiếp

“Ôi chao, tiểu Đường, cô tới đấy à. Tôi đang định bảo La Đại Cương đi gọi cô đấy.”

La Vũ Hâm có hơi bất ngờ, bản thân vừa nghĩ muốn gặp cô, cô liền tự mình đi đến đây rồi. 

Đường Phỉ cũng khá ngạc nhiên, giám đốc tìm cô làm gì nhỉ. Lúc cô nhìn thấy La Đại Cương cũng có mặt trong văn phòng của La Vũ Hâm, chịu đựng sự tức giận mà trợn trắng mắt, cô liền tươi cười chào hỏi La Đại Cương và La Vũ Hâm.

“Tiểu Đường, cô đến tìm tôi có việc gì thế?” 

La Vũ Hâm ra hiệu cho cô ngồi xuống, bảo La Đại Cương rót trà cho cô.

Đãi ngộ này!

La Đại Cương tức giận muốn bóp chết cô, nhưng lại không thể không làm theo. Mặt mày bí xị rót trà cho Đường Phỉ, để lên bàn trà trước mặt cô.

Trên miệng Đường Phỉ treo nụ cười lễ phép khách sáo, trong đầu lại bắt đầu hoạt động cực kỳ nhanh.

La Vũ Hâm tìm cô làm gì chứ?

Bình thường nếu ông chủ tìm nhân viên, sẽ không ngoại trừ hai khả năng. Một là công việc trước đây của cô có gì đó sai sót, tìm cô đến để răn dạy quở mắng.

Loại tình huống cơ bản này có thể loại trừ, bởi vì thái độ của La Vũ Hâm nhìn cô quả thực có chút quá khách khí.

Vậy thì chỉ còn lại tình huống thứ hai, đó là có việc nhờ vả cô.

Chỉ là cô không thể nghĩ ra, La Vũ Hâm còn có việc gì mà phải nhờ vả cô đây.

Có điều, nếu đã như vậy, việc bản thân cô muốn làm có thể sẽ có chút hy vọng.

Chỉ là, nếu như cô nói việc mình yêu cầu ra trước, có thể sẽ bị rơi vào thế bị động, cô muốn nghe xem La Vũ Hâm muốn nói cái gì.

“Khu nhà ở cho báo săn đã hoàn tất sửa chữa rồi, công việc huấn luyện hành vi của báo săn cũng được thúc đẩy rất thuận lợi, cám ơn sự ủng hộ của giám đốc.” Đường Phỉ biểu hiện vô cùng khéo léo.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi.”  La Vũ Hâm nghe cô nói chuyện như vậy làm anh ấy rất thoải mái, vội vàng nói: “Lần trước cô nói muốn bắt người xấu làm hại các loài chim trong công viên, tôi cũng đã bảo La Đại Cương đi làm rồi, chỉ có điều, hiệu suất của đồn công an tương đối thấp, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì. Có điều, chỉ cần có tin tức gì thì bên đó nhất định sẽ báo cho chúng ta biết ngay lập tức.”

Đường Phỉ lại nói cảm ơn một lần nữa: “Cám ơn giám đốc đã cân nhắc đề nghị của tôi.”

“Ngoài ra lần trước cô nói đến việc muốn cải tạo chất lượng thức ăn, tôi cũng đang thực hiện rồi, cũng điều tra ra một số người trước đây bằng mặt không bằng lòng, dồn hết tâm trí cắt giảm số lượng thức ăn gia súc và giảm bớt chất lượng thức ăn gia súc. Cô yên tâm, tôi đã xử phạt đối với những nhân viên có liên quan rồi.” 

La Đại Cương đang mang theo gương mặt tươi cười bỗng cứng ngắc, lập tức cười còn khó coi hơn khóc.

Người tên Đường Phỉ này, thật sự khiến người khác oán hận! 

Lúc này, Đường Phỉ lại không cảm thấy vui nổi, nói chuyện quanh co lòng vòng như thế, trước mặt đều là làm nền, không biết rốt cuộc La Vũ Hâm này muốn nói cái gì với cô nữa đây.

Có điều, cần phải khách sáo, cô vẫn lịch sự nói hai câu: “Cám ơn giám đốc, trước đây anh có dặn dò tôi phải chuẩn bị kỹ lưỡng việc huấn luyện Vân Tử, xin hãy yên tâm, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

La Vũ Hâm cười haha: “Hôm nay tôi tìm cô đến không phải để nói chuyện này.”

“Giám đốc, anh có gì cần căn dặn thì cứ nói đi.” Điều nên đến cuối cùng cũng đến, thái độ của Đường Phỉ càng trở nên cung kính hơn.

“Là như vầy, gần đây thành phố Lâm Thủy chúng ta có một rạp xiếc làm ăn rất tốt, việc này cô có biết không?”

“Vâng, tôi có đi xem thử rồi, quả thực làm ăn rất tốt.” Lúc này, trái tim Đường Phỉ nháy mắt bị treo lên, cô không ngờ vậy mà La Vũ Hâm lại chủ động nhắc tới rạp xiếc kia.

“Cô đi xem thử rồi à? Cô có thấy hứng thú với rạp xiếc kia không?” Trong lòng La Vũ Hâm vui mừng, nếu như đối phương cảm thấy hứng thú thì chuyện tiếp theo nói sẽ thuận lợi hơn.

“Cũng không phải là hứng thú, chỉ là bạn tôi có vé nên đưa tôi cùng đi thôi.”

“Vậy thì trùng hợp quá. Chuyện hôm nay tôi muốn nói với cô có liên quan đến rạp xiếc. Lần trước cũng có nói với cô rồi, lãnh đạo tỉnh chẳng mấy chốc sẽ đến vườn bách thú của chúng ta khảo sát. Hôm nay tôi mới biết, trong nội dung khảo sát, ngoại trừ tình trạng kinh doanh của chúng ta, còn có một hạng mục chỉ tiêu rất quan trọng, đó là lượng du khách của vườn bách thú.”

Đường Phỉ nghe được những lời này liền cảm thấy rất kỳ lạ, cô chỉ là một nhân viên chăm sóc động vật bình thường. Số lượng khách tham quan của vườn bách thú thì có liên quan gì đến cô. Tại sao giám đốc lại tìm cô để kể khổ chứ?

La Vũ Hâm nói: “Tiểu Đường, tôi cũng không sợ mất mặt trước mặt cô. Cô đến vườn bách thú Hâm Hâm cũng một thời gian rồi, số lượng du khách của vườn bách thú có bao nhiêu, chỉ sợ trong lòng cô cũng tính qua rồi. Tình hình làm ăn bây giờ không tốt mấy. Công việc kinh doanh so với trước kia cũng xuống dốc nhiều, mặc dù bây giờ đang là nghỉ hè, nhưng lượng khách tham quan cũng không có tăng lên. Tôi sợ là đến lúc lãnh đạo tỉnh tới kiểm tra thấy lượng du khách của vườn bách thú của chúng ta vẫn ít như cũ… sợ là cũng khó ăn nói.”

Đường Phỉ gật đầu: “Tôi cũng cảm nhận được như thế, vườn voi được coi như là khu vực thu hút khách tham quan nhất nhưng số lượng du khách cũng ít đến đáng thương, có thể nói rằng, tình huống tổng thể không được tốt cho lắm.”

La Vũ Hâm nghe cô nói như vậy, vội vàng nói: “Cô có thể để tâm đến những điều này, chứng tỏ cô rất tận tụy với công việc, tinh thần kính nghiệp như vậy là rất đáng quý. Bây giờ, vườn bách thú có việc phải nhờ vả cô đây, hy vọng cô có thể tận lực giúp đỡ vườn bách thú Hâm Hâm vượt qua cửa ải khó khăn này, đương nhiên, nếu như việc này thành công, tôi tuyệt đối không để cho cô chịu thiệt, tôi sẽ cân nhắc tăng lương cho cô.”

Đường Phỉ nhìn anh ta, cười nói: “Không biết giám đốc đang nói đến việc gì?”

La Vũ Hâm hiểu rõ, cô gái trước mặt là một người thông minh, cũng là một người thẳng thắn, nói chuyện với người như vậy không cần thiết phải vòng vo.

Anh ta bèn nói thẳng: “Rạp xiếc Hoàng Gia đó có thể làm ăn tốt như vậy chính là do sức hấp dẫn của việc các loài động vật biểu diễn kỹ năng, thật ra, trong nước có rất nhiều vườn bách thú cũng có tiết mục do động vật biểu diễn. Tiền thân của vườn bách thú Hâm Hâm chúng ta chính là vườn bách thú Lâm Thủy, thật ra trước đây cũng có động vật biểu diễn, lúc đó có vài tiết mục rất được yêu thích. Chỉ có điều, về sau nhân sự thay đổi, huấn luyện viên huấn luyện cũng nghỉ việc, hạng mục này cứ thế bị ngưng lại.

Tôi hy vọng, cô có thể phát huy sở trường của cô trong vườn bách thú. Cho dù là cô tự mình huấn luyện, hay là cô giúp tôi thành lập một đội huấn luyện cũng được, tóm lại là tôi muốn có tiết mục biểu diễn trước khi đoàn khảo sát tới, như vậy có thể gia tăng số người xem khi đoàn khảo sát đến. Cô xem việc này cô có thể làm được không?”

Động vật biểu diễn sao?

Thật trùng hợp.

Ngày hôm nay cô tới chính là bởi vì muốn thay đổi số mệnh của Túng Bảo đang bị áp bức bởi các màn biểu diễn của động vật, không ngờ là giám đốc cũng nghĩ tới bắt động vật trong vườn bách thú làm mấy loại biểu diễn này.

Vừa nghĩ đến những con vật đáng yêu và đáng thương trong vườn bách thú này, chịu đựng sự nuôi nhốt sinh hoạt cùng lúc, vậy mà sắp phải sống cuộc sống không khác gì so với động vật trong đoàn xiếc. Cô cảm thấy thật đau lòng.

Nắm đấm của cô nắm chặt vào rồi lại thả lỏng, lúc này nếu như trực tiếp từ chối, hoặc là không khống chế được cảm xúc, sẽ không có lợi gì cho những loài vật này.

Cô chợt nhớ đến trước đây lúc Từ Dương đến tìm cô, cậu ấy muốn bái cô làm sư phụ, cũng có nói qua ý tưởng giống như giám đốc.

Không có cô sẽ còn có người khác, một khi giám đốc đã có tâm tư này, thì tất nhiên sẽ dùng trăm phương ngàn kế để tìm người huấn luyện, nhất định phải tìm ra cách khác để anh ta bỏ ý định này đi.

Đường Phỉ ép buộc mình trong thời gian ngắn phải tỉnh táo lại, nhất định phải nghĩ ra cách đối phó.

Có rồi.

“Giám đốc, số lượng du khách đến vườn bách thú có liên quan trực tiếp đến tương lai của loài vật, bản thân tôi là một nhân viên chăm sóc thú, mặc kệ việc làm ăn của vườn bách thú có tốt hay không, cũng không liên quan đến tôi, chỉ là nếu như việc làm ăn quá tệ, công việc của tôi trong tương lai cũng không được bảo đảm, anh nói đúng không?”

La Vũ Hâm vẫn luôn quan sát biểu cảm của Đường Phỉ, thấy cô thay đổi sắc mặt, còn tưởng rằng cô không vui, không ngờ rằng lại quanh co như vậy.

Anh ta vội vàng cười nói: “Cô có thể suy nghĩ cẩn thận như vậy thì tốt quá rồi. Nói chính xác rồi! La Đại Cương cậu nhìn xem, tôi đã nói tiểu Đường rất biết giác ngộ mà.”

La Đại Cương ngượng ngùng cười phụ họa.

“Mặc dù vườn bách thú thiết kế bố trí cho động vật biểu diễn không phải là điều mới mẻ, rất nhiều vườn thú trong nước cũng đã làm chuyện này. Chỉ là đoàn khảo sát sắp đến rồi, như vậy thì, cho dù dùng cách nào để huấn luyện cũng đều không kịp nữa. Sau khi huấn luyện cho động vật xong, còn phải củng cố luyện tập trong thời gian dài mới có thể học hỏi hết được, mà đối với người xem, có thể còn cần thời gian lâu hơn nữa. Nếu muốn huấn luyện xong trước khi đoàn khảo sát tới là không thể được, nếu muốn tăng số lượng du khách thì cách làm này cũng không thích hợp.” Đường Phỉ nói có căn cứ, làm cho lông mày của La Vũ Hâm ngày càng nhíu chặt.

“Theo như ý của cô thì con đường này không khả thi à?” 

“Không sai. Hơn nữa, thành phố Lâm Thủy của chúng ta đã có một rạp xiếc rất nổi tiếng rồi, vườn bách thú của chúng ta lại biểu diễn thì sẽ bị lạc hậu hơn người ta. Bây giờ mới bắt đầu làm thì cũng muộn quá rồi. Chúng ta nên phát huy ưu thế của vườn bách thú để gia tăng số lượng du khách.”(CaibapxTYT)

Ban đầu, La Vũ Hâm còn tưởng Đường Phỉ không muốn nhận nhiệm vụ này nên nói ra mấy lời lấy lệ, chỉ là không ngờ đối phương lại đề xuất ý tưởng mới, anh ta vội vàng đáp lời.

“Sao thế tiểu Đường, cô có ý tưởng mới về việc gia tăng du khách hả?”

Chỉ cần có thể đạt được mục đích, để lãnh đạo tỉnh hài lòng, thuận lợi lấy được tiền hỗ trợ, cho dù có bắt anh ta hái sao trên trời, anh ta cũng vui vẻ chấp nhận. 

“Không giấu gì anh, trước khi đến làm việc ở vườn bách thú, chuyên ngành của tôi là quản lý kinh tế thị trường. Bởi vì rất yêu thích công việc chăm sóc động vật nên mới tới đây làm việc. Đối với việc phát triển vườn bách thú, tôi có ý tưởng như vầy, hẳn là có thể làm gia tăng du khách làm vừa lòng đoàn khảo sát, nhưng mà cần giám đốc anh phải hy sinh một chút.”

“Cô nói đi, cô có điều kiện gì?”

Nói chuyện với người thông minh, tốt thì cũng có chỗ tốt, bọn họ vĩnh viễn có thể đưa ra phương án cho bạn, có điều, xấu thì cũng có chỗ xấu, mỗi một phương án của họ đều niêm yết giá cả rõ ràng.

Đối với điểm này, trong lòng La Vũ Hâm hiểu rất rõ.

Nhưng mà, chỉ cần có thể lấy được tiền hỗ trợ, những việc nhỏ kia anh ta cũng lười để ý.

Đường Phỉ hít sâu một hơi, đưa ra yêu cầu của bản thân.

“Tôi hy vọng giám đốc có thể ra mặt mua lại một con hổ của rạp xiếc.”

La Vũ Hâm còn chưa có phản ứng, La Đại Cương đã kêu lên thất thanh: “Cô nói cái gì? Mua hổ gì chứ? Cô có biết mình đang nói gì không? Mua một con hổ tốn biết bao nhiêu tiền, cô có biết không? Hơn nữa muốn nuôi hổ lớn cần phải tốn bao nhiêu tiền, cô có biết không?”

La Đại Cương phản ứng gay gắt làm Đường Phỉ có chút ngoài ý muốn, với hiểu biết của cô về La Đại Cương, anh ta không giống loại người sẽ cân nhắc lợi ích của vườn bách thú.

Nhưng tại sao vừa nhắc đến con hổ của rạp xiếc, anh ta lại có phản ứng gay gắt như vậy?

Nhưng sự việc hôm nay không có liên quan gì mấy đến La Đại Cương, cô trực tiếp bỏ qua phản ứng quá khích của La Đại Cương, nhìn về phía La Vũ Hâm.

Được sự nhắc nhở của La Đại Cương, La Vũ Hâm cũng lập tức nghĩ đến vấn đề này.

Mục đích gọi Đường Phỉ đến thương lượng là vì muốn lấy được tiền hỗ trợ, nhưng vì lấy được khoản trợ cấp này mà không thể không mua một con hổ, cộng thêm số tiền để nuôi hổ sau này nữa, cái này… chỉ sợ là cũng không có lợi.

Hơn nữa phương án của Đường Phỉ chưa hẳn sẽ đạt hiệu quả, chưa thấy được lợi ích mà đã ký tên thanh toán, đây không phải là phong cách làm việc của anh ta.

“Đường Phỉ à, La Đại Cương nói không sai, trước đây vườn bách thú từng nuôi ba con hổ, lúc đó cô vẫn chưa tới nên không biết chi phí nuôi hổ, so với sư tử và báo săn còn cao hơn rất nhiều. Hơn nữa, hổ con cũng lớn lên từng ngày. Chi tiêu một ngày của hổ, với số lượng du khách hiện tại của chúng ta, sợ là không gánh vác được.”

Đường Phỉ gật đầu: “Nếu như vườn bách thú có thể ra mặt mua con hổ này, nếu như tôi không đạt được yêu cầu về lượng khách tham quan mà anh đặt ra, thì tôi sẽ gánh vác chi phí nuôi hổ sau này.”

La Đại Cương lớn tiếng nói: “Đường Phỉ, cô đừng có quá đáng! Cô nói lời này là có ý gì? Có phải là không thèm để giám đốc vào mắt không?”

Đường Phỉ lạnh lùng nhìn anh ta, La Đại Cương này xác thực có vấn đề, tại sao mỗi lần nhắc đến hổ, phản ứng của anh ta lại cổ quái như vậy?

Cô lạnh lùng nói: “Đương nhiên là tôi không có ý này, nhưng mà phương án gia tăng lượng khách tham quan phải có hổ mới thực hiện được.”

La Đại Cương nói bằng một giọng điệu rất khó nghe: “Vậy cô nói thử xem, cuối cùng cô có kế hoạch gì?” 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp