Groupchat Của Vườn Bách Thú

Chương 32


9 tháng

trướctiếp

Trên đường từ rạp xiếc trở về, Đường Phỉ vẫn im lặng, nhưng Phan Đại Đại thì cứ nói liên tục suốt quãng đường.

“Chuyến đi hôm nay quả là lựa chọn chính xác! À mà Đường Phỉ, cô lợi hại thật đấy, vậy mà cô còn có cách đi vào hậu trường rạp xiếc nữa cơ, đúng vậy, cô còn lợi hai hơn so với Anh trai gấu mèo kia!"

"Ôi chao, tôi còn tưởng rằng Anh trai gấu mèo lợi hại lắm chứ, hóa ra nội dung livestream đều là giả, nếu không phải đích thân tôi đi tới hậu trường, thật sự tôi cũng không thể tin được hóa ra nội dung của các buổi livestream đều là do anh ta cố ý dàn dựng.  y dà!"

"Này, con mèo và con cú nhỏ vừa đi theo cô thì sao? Sao cô không đưa chúng đi?"

"Đường Phỉ, theo tôi thì cô nên làm streamer đi, cô nhìn xem, công việc mỗi ngày của cô có thể giao tiếp với nhiều động vật như thế! Nếu trở thành streamer, có lẽ cô sẽ nổi tiếng đấy!"

"Mà này, không phải cô nói muốn hợp tác làm một buổi livestream đặc biệt với tôi sao, cô định làm thế nào?"

Trong đầu Đường Phỉ vẫn luôn xoay quanh chuyện của Túng Bảo, cho nên cô cũng không có tâm trạng nói về chuyện này: "Tôi đã thêm tài khoản WeChat của anh rồi, khi nào chuẩn bị xong thì tôi sẽ liên hệ với anh."

"Được rồi, cô nhất định phải giữ lời đó!"

Điều vẫn luôn quay cuồng trong đầu cô chính là hình ảnh Túng Bảo bị đánh đập thê thảm, và cả ánh mắt đột nhiên lóe sáng khi nghe cô gọi nó là Bánh nhân đậu.

Thêm việc Phan Đại Đại cứ liên tục ầm ĩ bên tai cô, khiến trong lòng cô thật sự rối bời.

Sau khi về đến nhà, lúc Đường Phỉ đi tắm, cô vẩy nước từ vòi hoa sen lên đỉnh đầu và dần dần làm dịu trái tim đang hỗn loạn của cô.

Sau khi bình tĩnh lại, một câu hỏi to đùng cứ luẩn quẩn trước mặt cô.

Cho dù ban đầu, Bánh nhân đậu đã rời khỏi vườn bách thú và vào rạp xiếc như thế nào thì câu hỏi lúc này vẫn là, Bánh nhân đậu có nên được cứu khỏi rạp xiếc không?

Nếu không cứu, cô hoàn toàn không cần phải phiền não thêm nữa, nhưng nếu cứu thì sẽ có rất nhiều vấn đề được đặt ra.

Phải cứu như thế nào đây?

Chuông điện thoại reo lên, Đường Phỉ cầm điện thoại lên, là đồng hồ báo thức mà cô đã đặt từ một tháng trước, trên màn hình hiện lên mấy chữ: Ngày mai trở lại công ty báo cáo.

Ồ... đúng rồi.

Bận rộn công việc ở vườn bách thú mấy ngày nay, suýt chút nữa cô quên mất sau khi mình nhận việc tại công ty trò chơi và trở thành nhân viên thử nghiệm trò chơi “Thử thách vườn bách thú” thì đã được một tháng rồi. Ngày mai, cô phải đến công ty trò chơi để báo cáo, báo cáo những điều cô làm ấn tượng về trò chơi thử nghiệm trong một tháng qua của mình.

Thật ra, lý do khiến cô đến vườn bách thú Hâm Hâm để trở thành một nhân viên chăm sóc động vật chỉ là vì công việc đầu tiên sau khi cô tốt nghiệp.

Lúc đó là đầu tháng sáu, cô bảo vệ xong luận văn, sau đó gia nhập vào nhóm sinh viên tốt nghiệp khóa này để tìm công việc. Chính thức bắt đầu gửi hồ sơ đến các công ty lớn.

Tất cả các hồ sơ khác đều biệt tăm biệt tích, nhưng cô bất ngờ được một công ty trò chơi nhận vào và trở thành nhân viên thử nghiệm trò chơi.

Vì trò chơi này là một trò chơi AR vườn bách thú ngoài đời thực, cô đã được chỉ định đến vườn bách thú Hâm Hâm sau khi được đào tạo và trở thành một nhân viên chăm sóc.(CaibapxTYT)

Ngoại trừ nội bộ công ty, người quản lý trực tiếp cô là Quản lý Giang thì không có người nào biết danh tính thực của cô.

Chỉ là lúc đầu, mục tiêu của cô chỉ bao gồm lên cấp và nhận tiền thưởng, thế mà trong một tháng ngắn ngủi, cô lại có thể làm quen với một nhóm động vật dễ thương như vậy, còn có một loạt những điều không thể tưởng tượng được đã xảy ra.

Rốt cuộc, có cứu Túng Bảo hay không, trong lòng cô đã có một tiếng nói, muốn cứu nó.

Nhưng lý trí mách bảo rằng, đây không phải là một việc đơn giản, hơn nữa, công việc của cô thực chất chỉ là nhân viên thử nghiệm trò chơi mà thôi!

Ngay cả nhân viên chăm sóc ở vườn bách thú cũng chỉ là một công việc tạm thời đối với cô, sau khi trò chơi được nâng cấp lên một cấp độ nhất định, cô cũng sẽ rời đi.

Nhưng cô thực sự có thể nhắm mắt làm ngơ trước sự việc của Túng Bảo sao?

Suốt cả đêm, Đường Phỉ cứ trằn trọc suy nghĩ về chuyện này và không thể ngủ được.

Tất cả các loài động vật cũng không thể ngủ được. Lịch sử trò chuyện trong nhóm chat cứ kéo dài liên tục cho đến rạng sáng.

Ngày hôm sau, những nhân viên chăm sóc phát hiện, bình thường, đáng lẽ những con vật đã sớm thức dậy và hoạt động, thế mà giờ lại ngủ nướng cả bầy như thế!

"Gần đây đã xảy ra chuyện gì vậy, động vật không có tinh thần gì cả."

"Ôi dào, thời tiết nóng như vậy, cũng khó trách. Nhưng nếu cứ thế này thì không ổn đâu."

"Đúng vậy, tất cả bọn chúng đều ỉu xìu. Bây giờ đã là kỳ nghỉ hè rồi, thế mà công việc kinh doanh của vườn bách thú chúng ta vẫn tệ như thế. Bây giờ động vật còn trong trạng thái như vậy, có ai muốn xem động vật ngủ dưới ánh mặt trời đâu chứ..."

"Này, tôi nghe nói nhân viên chăm sóc vườn voi đã sử dụng dưa hấu đông lạnh để huấn luyện Vân Tử đấy."

"Cô nói Đường Phỉ sao?"

"Không sai, không sai, chính là cô ấy. Tôi nghe Lam Lâm Nguyệt nói, nghe nói voi rất thích ăn dưa hấu lạnh để giải nhiệt và nó còn rất ngoan ngoãn sau khi ăn nữa."

"Vậy đó... Hay là chúng ta cũng mua một ít dưa hấu đi, sau khi đông lạnh, không chỉ cho động vật ăn mà chúng ta cũng có thể ăn nữa."

"Đúng đúng, đưa một ít cho mấy người khác nữa."

Vì vậy, vào những ngày này, sau khi các con vật thức dậy, chúng phát hiện ngoài được ăn bữa sáng, chúng còn có dưa hấu đông lạnh để ăn nữa! Thật là tuyệt vời!

Đường Phỉ tìm Từ Dương giúp cô thay ca, cô xin nghỉ phép và đi xe đến Công ty trò chơi Viên Khoa.

Công ty trò chơi Viên Khoa tọa lạc tại quảng trường CBD phồn hoa nhất ở trung tâm thành phố Lâm Thủy, là một sinh viên mới tốt nghiệp chuyên ngành marketing, thật ra cô cũng khá bất ngờ khi nhận được một công việc như vậy.

Suy cho cùng, khi các công ty khác tìm nhân viên kinh doanh, họ thường thích những người đã có kinh nghiệm làm việc nhất định, những sinh viên mới ra trường như cô là đối tượng khó tìm việc nhất.

Hôm nay là lần đầu tiên Đường Phỉ trở lại công ty này sau khi nhận việc tại vườn bách thú Hâm Hâm. Trong một tháng ngắn ngủi ở vườn bách thú Hâm Hâm, cô dần dần có ảo tưởng rằng, mình thực sự là một nhân viên chăm sóc chứ không phải là một người chơi trò chơi.

Nhưng hôm nay, khi cô bước đến tòa nhà văn phòng một lần nữa, cô mới chợt cảm thấy nó như là một giấc mơ.

Sau khi vào công ty và check in, cô em gái ở quầy lễ tân đưa cô đến phòng kinh doanh.

Người mà cô chờ gặp là giám đốc kinh doanh và cũng là cấp trên của cô trong công ty này, tên là Giang Bình.

Chính giám đốc Giang đã tuyển cô vào công ty này. Nhưng điều kỳ lạ là sau khi cô đã trở thành nhân viên thử nghiệm trò chơi, người phụ trách cô vẫn là Giám đốc Giang của bộ phận kinh doanh.

Trong khi chờ đợi, Đường Phỉ nhìn quanh phòng kinh doanh, không khác gì nhiều so với một tháng trước và cũng không có nhiều người ở đây.

Điểm này luôn khiến cô cảm thấy hơi khó hiểu, sau khi chơi trò chơi này, cô cảm thấy trò chơi này chắc chắn sẽ thành công vang dội trong tương lai, nhưng cô không biết tại sao trước giờ công ty này vẫn không tuyển thêm người nào.

Giám đốc Giang đã xử lý xong mọi việc trong tầm tay, cô có thể vào rồi.

Người trước mặt mặc âu phục, đi giày da, khí chất hiên ngang, cử chỉ toát ra vẻ quý phái và tao nhã không sao tả được. Đôi mắt của người này đen láy, sâu không thấy đáy, ánh mắt sắc bén, nhưng sau khi thấy cô ngồi xuống, khóe môi của anh ấy lại cong lên, mang theo một nụ cười ấm áp, dịu dàng và ân cần.

Bản thân đối mặt với ánh mắt dò xét của cấp trên trong công ty, cô không tự chủ được mà ngồi ngay ngắn hơn một chút.

Về việc báo cáo ngày hôm nay, Đường Phỉ đã đặc biệt ăn mặc trang trọng hơn một chút, đó là bộ âu phục và váy mà cô mua cho buổi phỏng vấn ban đầu, tay nghề tinh xảo, chất liệu cao cấp, giá cũng không rẻ.

Chẳng qua là mọi người đều chú trọng vào ăn mặc, vì vậy việc đầu tư này vẫn cần thiết.

"Cô Đường, cô chơi thử trò chơi "Thử thách vườn bách thú" đã được một tháng rồi. Cô cảm thấy trò chơi này như thế nào? Không cần kiềm chế bản thân, cô có thể nói bất cứ điều gì mà cô cảm nhận được." Giám đốc Giang mỉm cười nói .

Đường Phỉ suy nghĩ một chút rồi nói: "Trò chơi này được chế tạo rất hoàn hảo, bộ phận AR làm giả như thật, không cần đeo thiết bị cũng có thể vận hành được, điều này thực sự rất tuyệt vời!"

Giang Bình mỉm cười ấm áp và ra hiệu cho cô tiếp tục.

"Đúng rồi, những tương tác với động vật trong quá trình chơi vô cùng tự nhiên. Việc thiết lập đồng vàng và trung tâm mua sắm cũng có thể làm tăng sự hứng thú của người chơi. Hơn nữa, trò chơi này tiêu hao khá nhiều năng lượng. Tôi tin rằng một số người chơi có khả năng tài chính sẽ lựa chọn nạp vàng."

Đường Phỉ vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Giang Bình, anh ấy vừa lắng nghe, vừa gật đầu, nhưng dường như không quá để ý đến những gì cô nói.

Cô cảm thấy, dường như những gì mình nói không vừa lòng sếp, lương của công việc này không thấp, sau khi thông qua thời gian thử việc lần này, cô có thể nhận được sáu nghìn tệ một tháng sau khi trở thành nhân viên chính thức! Cộng với tiền lương ở vườn bách thú, cô có thu nhập gần mười nghìn tệ một tháng. Vì vậy, cô rất coi trọng báo cáo công việc lần này.

Cô tiếp tục nói thêm: "Hơn nữa, trạng thái của đồ vật và động vật có thể được nắm bắt theo thời gian thực trong trò chơi. Đây là điểm mà tôi hoàn toàn không ngờ tới. Dù sao trước đây, trong quá trình đào tạo trò chơi tôi cũng chưa gặp phải..."

Nói đến đây, Giám đốc Giang vốn có tư thế thoải mái lại cắt ngang lời nói của cô: "Cô nói sao? Trạng thái đồ vật và động vật có thể được nắm bắt theo thời gian thực là như thế nào?"

Đường Phỉ bị phản ứng của Giang Bình làm cho giật mình, thực ra cô đã định che giấu một số phần khiến cô khó hiểu, chẳng hạn như nhóm trò chuyện trong vườn bách thú, rõ ràng không liên quan gì đến trò chơi, nhưng lại không thể giải thích một cách khoa học được.

Chỉ là cô không ngờ Giám đốc Giang lại phản ứng mạnh như vậy khi nghe thấy chức năng mà cô xem như đã quen thuộc này.

Cô đã giải thích tùy ý vài câu về cách sử dụng và tần suất xuất hiện của chức năng này.

"Sao... sao vậy ạ?" Đường Phỉ hỏi với vẻ mặt sững sờ.

Ngay lập tức, Giang Bình mới nhận ra sự thất lễ của mình, lấy lại sự bình tĩnh vừa rồi. Nhưng dáng vẻ căng thẳng của anh ấy đã khiến Đường Phỉ cảm thấy những gì mình vừa nói làm cho anh ấy cực kỳ kinh ngạc.

Trong phần tiếp theo, cô chỉ tập trung nói vào việc hoàn thành một số nhiệm vụ hàng ngày, tiến độ nâng cấp cùng với kế hoạch nâng cấp tiếp theo.

“Cô không gặp phải chuyện gì khác thường trong trò chơi sao?” Giang Bình thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Đường Phỉ cười nói: "Bản thân trò chơi này đã làm quá tốt rồi, đối với tôi mà nói, thật ra mỗi ngày đều cảm thấy không bình thường." Lời nói của cô vô cùng chặt chẽ*.

(*Nguyên văn 滴水不漏: Tích thủy bất lậu - một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào; hoặc là tiền đã vào tay không dễ dàng để lọt ra ngoài.)

Rõ ràng câu trả lời này không phải là điều Giang Bình muốn nghe, anh ấy hỏi lại: "Tôi đang nói về... một điều gì đó bất thường, một điều gì đó khác với bình thường."

Đường Phỉ buột miệng nói: "Không có."

Làm sao cô ấy có thể nói ra điều này chứ? Thái độ kỳ lạ của Giám đốc Giang khiến cô vô thức phủ nhận những bất thường trong trò chơi, bởi vì, làm sao cô có thể nói rằng, sau khi cô trở thành nhân viên thử nghiệm trò chơi, cô đã bị kéo vào nhóm trò chuyện của các loài động vật chứ. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cô không thể đánh giá được, khi tiết lộ chuyện này sẽ gây ra cho cô những rắc rối như thế nào và sẽ gây ra những tác hại gì đối với các con vật, cô gánh vác không nổi.

Cuộc trò chuyện sau đó diễn ra một cách tẻ nhạt và dường như Giang Bình cũng không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi kỳ lạ nào nữa. Chỉ là cuối buổi trò chuyện, anh ấy nói: "Tháng này cô làm rất tốt, từ giờ trở đi sẽ là nhân viên chính thức của công ty chúng tôi. Dựa theo thỏa thuận trước đây của chúng ta, chỉ cần trong vòng một năm, cô có thể thăng cấp lên cấp 100, công ty sẽ thưởng cho cô năm mươi nghìn tệ. Cô đến gặp thư ký của tôi để ký một thỏa thuận bổ sung. Thỏa thuận này sẽ chính thức có hiệu lực. Ngoài ra, nếu tốc độ của cô có thể nhanh hơn, công ty cũng sẽ cân nhắc cho cô một phần thưởng phong phú hơn."

Ngay khi nói đến chủ đề này, trong nháy mắt, Đường Phỉ cảm thấy bản thân phấn khích như Vân Tử lúc nhìn thấy dưa hấu đông lạnh.

"Vâng, cảm ơn anh, Giám đốc Giang, tôi nhất định sẽ cố gắng!"

"Nếu có bất kỳ điều gì bất thường trong trò chơi... ừm, hay khó khăn gì đó, cô có thể yêu cầu công ty hỗ trợ bất cứ lúc nào và chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cô."

"Vâng ạ!"

Đường Phỉ thầm nghĩ, những khó khăn mà tôi đang gặp phải bây giờ e là công ty cũng không giải quyết được.

Chẳng lẽ công ty có thể mua cho tôi một con hổ sao?

Tuy nhiên, vẫn cần phải ký thỏa thuận bổ sung. Sở dĩ ban đầu cô có hứng thú với công việc nhân thử nghiệm trò chơi này, một mặt là vì mức lương hậu hĩnh, mặt khác vì nghe nói rằng có thêm phần thưởng khi thăng cấp.

Bây giờ đã có thể chính thức nhận việc, hơn nữa còn xác định được số tiền thưởng thông qua thỏa thuận nên Đường Phỉ cảm thấy rất vui

Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, Giang Bình đích thân tiễn cô đến cửa thang máy.

Cửa thang máy mở ra, Đường Phỉ bước vào. Trước khi cửa chuẩn bị đóng lại, đột nhiên Giang Bình chặn cửa lại.

Nhìn thẳng vào mắt cô: "Cô Đường, trong lúc làm nhiệm vụ cô có từng bị động vật nào tấn công không?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp