Kẹo Mạch Nha

Chương 46


10 tháng

trướctiếp

An Vu cầm bài thi tới văn phòng, phòng học lớp số 8 ở phía tây, phải đi qua bốn dãy lớp học khác nhau, nối liền với văn phòng giáo viên và lớp thực nghiệm.

Khu nhà dạy học lúc tan tầm đầy tiếng bàn tán xôn xao.

“Kẻ ngu dốt thì cũng nên tự biết thân biết phận một chút chứ, kết quả thi đã thấp thành cái dạng ấy rồi mà vẫn còn mặt mũi ngồi trong lớp của chúng ta sao?”

An Vu đứng ngoài hành lang nghe được giọng của Tống Băng.

“Tuần sau hôm nào lớp ta cũng phải tham gia thi thử, chị mau đứng mà viết bài đi, không vào được hạng hai mươi của lớp thì cứ đứng mà học.”

“Chu Linh, Chu Linh… mẹ chị thật đúng là biết lựa tên cho chị nhỉ, vừa có “heo” vừa có “không”(1), người nghèo quả nhiên vô văn hóa.”

“…”

An Vu dừng bước.

Là Chu Linh.

“An Vu tới à?”

Giọng của Bùi Hưng Nhân vọng ra từ trong văn phòng.

An Vu hoàn hồn, đứng ngoài cửa đáp lại một tiếng.

Bây giờ là lúc tan học, trong văn phòng toàn là thầy cô giáo, thấy cô tới, các thầy cô đều ngẩng đầu lên nhìn về phía này.

“Đây là cô bé đạt hạng nhất trong kỳ thi vừa rồi có phải không?”

“Là em ấy đấy.” Bùi Hưng Nhân cười khờ khạo, khóe miệng cong đến tận mang  tai.

Mấy ngày nay ông ấy rất vui, bởi vì kết quả thi của lớp tám đợt này có tiến bộ quá lớn, nhóm lãnh đạo của trường cứ trông thấy ông ấy là khen ngợi không ngớt, Bùi Hưng Nhân cũng được nở mày nở mặt một lần.

Văn phòng giáo viên rất thích nói chuyện phiếm, An Vu đã là nhân vật chính trong cuộc nói chuyện của bọn họ suốt mấy ngày nay.

Kết quả học tập của học sinh chính là thước đo để đánh giá trình độ của giáo viên, điều này khiến thầy cô lớp thường như bọn họ hay bị giáo viên lớp thực nghiệm lấn át trong các buổi chuyên đề. Vậy mà lần này lớp hỗn hợp xuất hiện một học sinh đứng nhất, thầy cô đều vui mừng ra mặt.

“Vẻ ngoài cũng xinh xắn đấy chứ.” Cô giáo khen cô một câu, sau đó xoay người tiếp chuyện với thầy giáo một bên cạnh.

“Thông minh, chăm chỉ, xinh đẹp, lại còn ngoan ngoãn, cô giáo Tống Băng, cô nói xem có phải đầu óc cô bị hỏng không vậy? Mầm non tốt thế này mà còn không trân trọng hay sao chứ?”

“Đâu phải lúc nào cô ta cũng như vậy đâu…”

“Cũng phải, trong mắt chỉ có mỗi tiền mà thôi.”

Cô giáo nọ chỉ vào vị trí cách vách, thấp giọng mắng mỏ: “Nghe nói người ta còn đang trong thời gian tập huấn, đây là lần thứ mấy rồi nhỉ?”

“Lớp số 12 có kết quả thi tệ như vậy, cô ta chắc cũng nổi cơn tam bành, nhưng chỉ có thể lôi học sinh ra trút giận mà thôi.”

“Trời ạ, sao cô ta lại không nghĩ rằng phương pháp dạy học của mình có vấn đề gì đó chứ, còn nói cái gì mà… hình thức quản lý lớp mới do cô ta nghĩ ra sao? Cách giáo dục bằng đòn roi kiểu này, không phải học sinh sẽ khổ lắm sao. Nhóm lãnh đạo trường cứ mặc kệ cô ta như vậy, cũng không sợ xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có ô dù thì người ta có thể để mình tác oai tác quái hay sao? Tôi nghe nói cô ta cũng có chút ít quan hệ.”

“Thật hay giả vậy?”

Bùi Hưng Nhân không tham gia vào cuộc bàn tán của bọn họ.

Ông ấy tập trung nói chuyện với An Vu, đầu tiên là khen ngợi thành tích học tập của cô, sau đó lại quan tâm, hỏi han tình hình sinh hoạt của cô gần đây.

“Đây là phần thưởng mà thầy dành cho em.”

Bùi Hưng Nhân mở ngăn tủ lấy ra một chiếc hộp đựng đồ, chiếc hộp này được làm bằng nhựa trong suốt, nhìn từ bên ngoài vào cũng có thể thấy rõ món đồ ở bên trong.

Tất cả đều là sách tham khảo của chương trình lớp mười một.

Bùi Hưng Nhân cũng không biết mua cái gì, ông ấy vẫn luôn cảm thấy tri thức mới là món quà tuyệt vời nhất, vì thế đã dò hỏi giáo viên phụ trách các bộ môn khác, căn cứ vào tình trạng học tập của An Vu rồi mua sách tham khảo mà bọn họ đề cử.

Cô giáo ngồi ở bàn bên cạnh nói đùa rằng: “Thầy Bùi à, thầy nhìn đi, phần thưởng thế này đúng thật là đáng sợ, làm gì có học sinh nào thích dạng quà thế này chứ?”

Các thầy cô trong văn phòng đều cười rộ lên.

“Đáng sợ lắm sao…” Bùi Hưng Nhân tỏ vẻ rất khó hiểu.

An Vu cũng cười cong cả mắt, cô gật đầu nói: “Cảm ơn thầy Bùi ạ, em rất thích phần thưởng này.”

“Cô bé này cũng khéo ăn khéo nói ghê, ha ha ha.”

Cô không hề nói dối, cô thật sự rất thích món quà này.

Học kỳ một chẳng bao lâu nữa sẽ kết thúc, đề thi thử cô tự mua cũng đã làm xong gần hết, đúng lúc cần dùng tới đống sách tham khảo này.

“Thích là tốt rồi.”

Bùi Hưng Nhân nghe cô nói thích thì rất vui mừng.

Ông ấy hỏi An Vu về bài thi ngữ văn, đeo kính mắt lên xem xét.

Bùi Hưng Nhân vốn muốn chỉ điểm cho cô một chút, nhưng xem xong bài thi của cô lại chẳng có gì để bới móc.

Nét chữ của cô bé này rất đẹp, câu trả lời có logic rõ ràng, bài văn có thể so cùng văn mẫu. Về cơ bản, điểm trừ đều đến từ những câu nằm ngoài chương trình dạy học, và để trả lời được những câu hỏi đó, học sinh bình thường cũng chẳng tự mày mò được.

Bùi Hưng Nhân gật gù tấm tắc, sau đó lại nhìn bài văn của An Vu.

Từ bài thi môn văn này, có thể nhận ra được nền tảng môn ngữ văn của cô rất tốt, không có bao nhiêu người có thể viết ra được bài văn đạt tiêu chuẩn như vậy trong một khoảng thời gian ngắn.

“Bình thường em có hay đọc tài liệu tham khảo hay sách ngoài không?”

“Có ạ.” An Vu thành thật trả lời “Bởi vì trước kia bố của em là thầy giáo dạy ngữ văn, cho nên từ khi còn nhỏ em đã đọc sách tham khảo và sách văn học với bố, mưa dầm thấm lâu, dần dần đây cũng trở thành thói quen của em ạ.”

Bùi Hưng Nhân vô cùng vui mừng, ông thấy cô bé này được rèn cho một thói quen tốt như vậy từ tấm bé, rồi lại nghĩ đến đám nhóc nhất quỷ nhì ma lúc nào cũng làm mình đau đầu không ngớt, ông ấy khẽ thở dài.

“Bình thường em có ghi c

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp