Bạch Dương Thiếu Niên

Chương 6: Tâm sự thiếu niên tựa sương mù (06)


10 tháng

trướctiếp

Tám chiếc đèn lồng mà Lục Minh Đồng làm ra này đúng là lửa cháy sém lông mày.

Thực sự thì kiểu dáng của những chiếc đèn lồng không giống với lô mà họ đã sử dụng, nhưng sẽ không dễ nhìn nếu chúng được treo ở khu vực không tập trung và phủ đầy hoa.

Dưới sự tra hỏi của Thẩm Ngư, Lục Minh Đồng đành giải thích nguồn gốc của những chiếc đèn lồng này:

Cậu có một người bạn tự mở studio chụp ảnh, mấy ngày trước trong vòng bạn bè nhìn thấy một nhóm khách chụp ảnh theo phong cách cổ trang do cô ấy đăng lên, hậu cảnh chính là đèn lồng như vầy.

Cậu đã thử gọi cho người bạn, may mắn là số riêng của cô bạn hoạt động 24/24.

Sáng sớm, trời chưa kịp sáng thì chồng chở cô ấy đến xưởng vẽ để lấy lồng đèn. Chồng cô ấy là một bác sĩ y học cổ truyền Trung Quốc, anh ta mở một phòng khám y học Trung Quốc, khá nổi tiếng ở Nam Thành. Bình thường thì là một người rất dịu dàng, nhưng lần này vì cậu đến làm phiền nên đã càu nhàu vài câu.

Lục Minh Đồng kết luận: Tóm lại là nợ hơi bị nhiều.

Thẩm Ngư cười nói: “Làm sao tôi lại không biết cậu còn có bạn là con gái vậy?”

“Chị không biết nhiều lắm đâu.” Lục Minh Đồng nhàn nhạt nói.

“....Đúng là.”

Đội miệt mài làm, đợi đến khi Thẩm Ngư kiểm tra xong thì lục tục ra về.

Bên này hoa hồng núi tuyết đào, bạch đàn lá tròn, hải quỳ, cẩm tú cầu, v.v và các nguyên liệu làm hoa khác do nhà cung cấp đặt hàng đã được giao đến, người cắm hoa cũng đã trang trí khu vực đánh dấu.

Những đồng nghiệp khác đang khéo léo trải khăn trải bàn trên chiếc bàn tròn, gói những bó hoa và vải tuyn trên những chiếc ghế …

Toàn bộ địa điểm thay đổi trở nên đẹp và lãng mạn hơn.

Thẩm Ngư tự mình theo dõi diễn biến trong sảnh tiệc, đồng thời cũng chú ý quan sát tình hình liên lạc giữa tổ chụp ảnh và tổ tổ chức tiệc cưới thông qua điện thoại.

Lục Minh Đồng đi mua cà phê và bữa sáng.

Cô chóng mặt không muốn ăn, nên chỉ cắn vội hai miếng bánh sandwich đang cầm trên tay, uống gần hết ly American nóng hổi để tiếp thêm năng lượng làm việc.

Cuối cùng, cô thật sự không còn sức lực để đi lại nữa đành ngồi trên ghế, thấy có gì không ổn liền gọi người đến chỉ ra.

Đến lúc này cô mới nhận ra, Lục Minh Đồng nói rất đúng, cách làm việc không yên tâm đến người khác, không phân biệt lớn nhỏ, thật sự rất dễ khiến bản thân kiệt sức mà chết.

May mắn thay mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp, trước khi các vị khách sắp đến thì địa điểm đã được sắp xếp hợp lý, mọi thứ về cơ bản phù hợp với bản vẽ, ngoại trừ tám chiếc đèn lồng lẫn lộn kia.

Những vấn đề còn lại Thẩm Ngư không cần lo lắng, nhiếp ảnh gia, người dẫn chương trình và chuyên gia trang điểm trong studio đều là những người chuyên nghiệp đã làm việc với cô nhiều lần, đặc biệt là lần này, Nghiêm Đông Đông là người trang điểm.

Có một phòng nghỉ riêng dành cho nhân viên, Thẩm Ngư đi về đó để nghỉ ngơi. Không có sô pha mà chỉ có vài chiếc ghế tròn kiểu châu Âu, cô ngồi gục đầu xuống bàn.

Lục Minh Đồng thấy cô thực sự không thoải mái: “Chị về nghỉ sớm một chút đi.”

“Không được, lỡ trong trường hợp có điều gì đó ngoài kế hoạch xảy ra thì tôi phải giải quyết đấy.”

Lục Minh Đồng liếc cô một cái rồi đi ra ngoài.

Thẩm Ngư không hỏi cậu định làm gì, nằm trên mặt đất một hồi, không có chút sức lực nào đứng dậy, lại vì cà phê buổi sáng còn đọng lại cho nên cũng không buồn ngủ. Cô có cảm giác mình một miếng thịt chết trên thớt, nhát dao cùn cưa đi cưa lại vậy.

Không biết bao lâu sau, cửa mở ra, Lục Minh Đồng trở lại.

Anh đi tới, nhấc cánh tay cô lên: "Đi."

“Cậu đi đâu?”

“Trên lầu có phòng của chị này, chị đi nghỉ ngơi đi, có chuyện gì tôi gọi cho chị.”

“Cậu tính tiêu hết tiền à?”

“Chị có đi không? Không đi tôi khiêng chị lên đấy…”

“Cậu còn chuyện gì khác ngoài việc đe dọa tôi không vậy?”

“Thật sự sẽ khiêng chị lên đấy.” Cậu vừa định đưa tay ra, tựa hồ sẽ làm theo lời cậu nói.

Thẩm Ngư vội vàng nói: “... Tôi tự mình đi!”

Lúc đi thang máy, Thẩm Ngư vô thức quấn chặt áo khoác, cô cảm thấy hơi lạnh.

Sau khi vào phòng ngủ và nằm xuống ghế sofa, cô nhận ra mình đã quên túi xách, trong đó còn có băng vệ sinh.

Cô nằm đó, như một con cá muối lâu ngày bị mất nước, một lúc sau, cô đứng dậy với vẻ sống không bằng chết.

Lục Minh Đồng liếc cô một cái: “Làm gì vậy?”

“Tôi để quên túi ở tầng dưới rồi.”

“Để tôi đi lấy nó……”

“Tôi tự đi…” Cô lực bất đồng tâm, Lục Minh Đồng kéo nhẹ một cái là nằm liệt xuống.

Lục Minh Đồng không quen với việc cô làm ra vẻ không nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào từ cậu, cậu lạnh lùng nói: “Nếu chị cảm thấy không thoải mái thì cứ ở lại nghỉ cho tốt đi.”

Thẩm Ngư vùi mặt vào tay ghế sô pha, nghe thấy cậu đi ra ngoài đóng cửa lại.

Cô cũng không biết là cái kiên trì vô nghĩa của mình có ý nghĩa gì không nữa.

Lục Minh Đồng dễ dàng biến cô thành người mặc cảm, không thể làm cô yên tâm sai cậu làm việc gì, dù chỉ với thân phận “trợ lý”.

Giữa cô và Lục Minh Đồng luôn có một sợi dây vướng mắc, một sợi dây trói buộc từ sự thù hận và thỏa hiệp trong những năm hỗn loạn.

Không phải tình yêu.

Điều này khiến cô không thể hạ quyết tâm đoạn tuyệt hoàn toàn với cậu.

Cô ủ rũ nghĩ, mình cứ như vậy chẳng phải là không tốt sao.

Thẩm Ngư vẫn còn có chút sức lực, lại gọi điện thoại cho các trưởng bộ phận nhiếp ảnh, ánh sáng và kiểm soát hiện trường, chịu khó giải thích lại những việc cần chú ý.

Không lâu sau, Lục Minh Đồng mang chiếc túi vải trông giống như chiếc túi thần kì của Doraemon đến.

Thẩm Ngư cảm thấy vô lực đứng dậy: “Tôi đi tắm.”

Lục Minh Đồng đang mày mò với bình nước nóng có thể thu gọn của cô, dặn dò nói: “Chị uống cà phê rồi thức cả đêm, đừng tắm bồn, cũng đừng dùng nước quá nóng khi tắm, cẩn thận đột tử đấy.”

Chỉ là nửa đầu của câu nghe có vẻ mỉa mai: “...Cậu có thể nói một lời tử tế không?”

Thẩm Ngư dùng nước ấm tắm qua, không có sức lực hất tóc, quấn chặt lấy bộ đồ ngủ khách sạn cấp cho, như u quỷ mà lết ra ngoài

Lúc này Lục Minh Đồng vẫn còn ở đó, mặc đồ ngủ là không thích hợp, nhưng cậu thực sự không muốn mặc lại bộ quần áo bẩn thỉu đó.

Cô vén chăn rồi ngã vào giường, vẫn không quên dặn dò Lục Minh Đồng rằng nếu có công việc đến, cậu nhất định phải đánh thức cô dậy.

Cuối cùng, việc tắm nước nóng đã vượt qua được lượng caffein và cô đã ngủ thiếp đi trong vòng hai phút sau khi nằm xuống.

Lục Minh Đồng đứng dậy, kéo rèm cản sáng để không có kẽ hở gì rồi tắt đèn.

Cả căn phòng tối mờ như trong đêm.

Cậu đi tắm, trở lại ghế sô pha, khoanh chân ngồi xuống. Cậu thức cả đêm cũng thấy hơi mệt, khoanh tay lại, vô thức bắt đầu ngủ gật.

Sau lại cậu bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại di động của Thẩm Ngư trên bàn cà phê rung lên bần bật.

Cậu cầm lên thì thấy là Trần Kế Châu đang gọi.

Cậu lạnh lùng nhìn nó, không nhặt lên cũng không cắt đứt, chỉ để nó rung rung trong tay. Trần Kế Châu cúp máy, một lúc sau mới gọi lần thứ hai. Nếu cứ không bắt máy thì bên kia sẽ lặng lẽ im luôn.

Nhưng chẳng được bao lâu thì Trần Kế Châu lại gửi nhiều tin nhắn WeChat.

Cậu không biết mã mở khóa mà nếu biết cũng sẽ không đọc. Đợi Thẩm Ngư tỉnh lại sẽ giải quyết.

Sau đó, lại có mấy cuộc điện thoại, đều là báo cáo Thẩm Ngư, hết thảy đều diễn ra như thường, không có sai sót gì.

Sau đó, đã đến lúc khách mời vào địa điểm, hôn lễ sắp bắt đầu, mọi người đều thực hiện nhiệm vụ của mình, điện thoại cũng không bị gọi đến nữa.

Lục Minh Đồng cũng ngủ thiếp đi trong không gian im ắng không bị quấy rầy.

Vào buổi chiều, một cuộc điện thoại khác của Nghiêm Đông Đông gọi đến thông báo cho cô là buổi lễ và tiệc chiêu đãi lúc trưa đã kết thúc thành công.

Địa điểm vẫn chưa thể dỡ ra vì phải dành cho cô dâu mở tiệc chiêu đãi khách vào buổi tối. Khi bữa tối bắt đầu, cả đoàn có vài tiếng nghỉ ngơi.

Nghiêm Đông Đông hỏi: “Cậu có ở cùng với chị Thẩm Ngư không? Chiều nay tôi không thấy cậu.”

“Chị ấy không được khỏe, đang nghỉ ngơi trong phòng dành cho khách.”

“…Căn phòng rẻ nhất ở đây có giá 800 đấy.” Nghiêm Đông Đông thổn thức, rồi hỏi, cậu có muốn ăn trưa cùng nhau không.

Lục Minh Đồng liếc nhìn trên giường, Thẩm Ngư vẫn đang ngủ say nên cậu bảo Nghiêm Đông Đông ăn trước đi.

Khoảng bốn giờ chiều, Lục Minh Đồng thức dậy thấy hơi đói nên gọi hai phần cơm hộp mang đi.

Cậu đi đến bên giường gọi Thẩm Ngư dậy, không nghe thấy tiếng trả lời liền vươn tay qua chăn đẩy bả vai cô: “Ăn chút gì rồi đi ngủ tiếp.”

Cậu hồn nhiên cứ như đang đẩy một khối vật thể vô tri vô giác.

Thấy vậy cậu ngây người trong chốc lát, ngay lập tức bật đèn đầu giường, kéo chăn ra, chỉ thấy một khuôn mặt ửng hồng, sờ lên thấy nhiệt độ nóng kinh người.

“Thẩm Ngư…” Lục Minh Đồng vỗ nhẹ lên trán cô, không có phản ứng. Cô cực kỳ lạnh, cô cuộn tròn thành một quả bóng, cả người run rẩy.

Lục Minh Đồng ngay lập tức gọi điện cho Nghiêm Đông Đông và nói cô lên lầu.

Cậu tắt điều hòa, kéo rèm và mở cửa sổ để không khí trong lành tràn vào.

Ngoài cửa sổ trời vẫn nắng, nắng chói mắt người.

Cậu lấy chứng minh thư và chìa khóa xe từ trong túi của Thẩm Ngư, nhét vào túi mình cùng với điện thoại di động của cô.

Cậu lo lắng chờ đợi còn Nghiêm Đông Đông khoan thai đến muộn, vừa vào cửa liền vội vàng xác nhận: “Chị Thẩm Ngư bị sốt à?”

Cậu gật đầu: “Cậu giúp chị ấy thay quần áo, tôi đưa chị ấy đi bệnh viện truyền dịch.”

Vừa nói cậu vừa đóng cửa bước ra hành lang tránh đi.

Nghiêm Đông Đông không thể không nhìn Lục Minh Đồng với con mắt khác, thời điểm này rồi mà còn nhớ tới chuyện nam nữ khác biệt, không vô duyên chút nào.

Cô ta không dám lơ ​​là, tìm quần áo Thẩm Ngư đã cởi ra, giúp cô thay.

Thẩm Ngư mê sảng, không phối hợp chút nào, khiến cô ta mệt cả người.

Cuối cùng mặc xong rồi mới kêu Lục Minh Đồng vào.

Lục Minh Đồng cố gắng cõng người trên lưng, nhưng cánh tay trên vai không ngừng trượt, cuối cùng đành phải ôm ngang người.

Nghiêm Đông Đông cùng cậu xuống lầu, giúp cậu nhấn tầng một: “Một mình cậu làm được không?” Cô ta thật sự không có thời gian đi cùng bọn họ, còn muốn trang điểm lại cô dâu, thay đổi tạo hình nữa.

“Có thể.”

Cậu hoảng loạn, như thể cậu không muốn nghe cô ta nói gì cả.

Nghiêm Đông Đông nói vài lời an ủi, nói rằng phần còn lại là công việc dỡ bỏ, cô ta cũng đã liên hệ với đội làm việc nên đừng lo lắng, cô ta sẽ nhờ những người khác trong đội giúp đỡ.

“Ừ.” Lục Minh Đồng nhìn chằm chằm vào bảng xuống tầng của thang máy, một lúc sau, cậu tựa hồ nhớ ra, lại cùng cô ta nói: “Cám ơn.”

Nghiêm Đông Đông đánh giá Lục Minh Đồng.

Từ xưa có câu, cô ta sẽ không nói với bất kỳ ai đâu — nói cho công bằng thì cô ta chưa bao giờ thấy trên mặt Trần Kế Châu tỏ ra quan tâm Thẩm Ngư như vậy.

Nghiêm Đông Đông giúp đưa Thẩm Ngư lên xe và rời đi, nói Lục Minh Đồng gọi cho cô ta nếu có chuyện gì xảy ra.

Thẩm Ngư mềm nhũng mà dựa vào ghế phụ, Lục Minh Đồng thắt dây an toàn cho cô, dừng một chút, đưa tay chạm vào gò má ửng đỏ của cô.

Có lẽ vì tay cậu lạnh nên cô bất giác dựa vào người cậu.

Lục Minh Đồng dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cô một lúc, sau đó nhẹ giọng chế nhạo: “Lúc này chị còn biết dựa vào tôi, bạn trai chị đâu?” Cậu đưa tay ra, hung hăng đẩy đầu cô một cái, xoay đầu của cô sang phía bên kia.

Thẩm Ngư có một mảnh ký ức rời rạc, khi tỉnh lại đã nằm trên giường bệnh, trên mu bàn tay có một cây kim đâm, phía trên treo một túi truyền dịch.

Cách đó không xa, Lục Minh Đồng khoanh tay ngồi trên chiếc ghế nhựa. Bởi vì cậu mặc một chiếc áo khoác sẫm màu và để ngọn đèn trắng trên đầu chiếu vào, nên khuôn mặt lộ ra vẻ tái nhợt không chút máu. Không biết đã ngủ chưa, nhưng mắt cậu đã nhắm nghiền.

Thẩm Ngư thử gọi một tiếng: “Lục Minh Đồng…”

Cậu lập tức mở mắt ra, nhìn cô không chút cảm xúc một lúc rồi động đậy.

Cậu đứng dậy đi tới, cầm chiếc nhiệt kế thủy ngân trên quầy lên lắc vài cái, đưa cho cô rồi quay lưng lại.

Thẩm Ngư kẹp nhiệt kế dưới cánh tay.

Cô cảm thấy như thể mình bị khoét rỗng, nhưng cảm giác khó chịu khi đi ngủ lúc trưa đã biến mất. Cô toát mồ hôi hột, không cần đo cũng biết đã hạ sốt, cả người lành lạnh.

“Mấy giờ rồi?”

“Bảy giờ.”

“Ở bên khách sạn kia…”

“Yên tâm đi, không có chị cũng không có chuyện gì đâu.”

Lục Minh Đồng dựa vào tủ, tỏ vẻ lười quan tâm đến cô, giơ tay cầm lấy túi truyền dịch xem còn bao nhiêu.

Lúc này Thẩm Ngư cảm thấy dưới gối rung động, hình như là điện thoại di động của cô.

Cô chưa kịp đưa tay ra thì Lục Minh Đồng cầm lấy điện thoại nhìn một lượt, vẻ mặt càng lạnh hơn, trực tiếp ném điện thoại vào tay cô.

Thẩm Ngư cầm lên, thấy Trần Kế Châu đang gọi tới.

Cuộc gọi kết nối, Trần Kế Châu xổ một tràn hỏi: “Tại sao em không trả lời cuộc gọi của anh cả ngày nay vậy?"

Thẩm Ngư sửng sốt một chút: “Em…”

Trong giọng điệu của anh ta có chút nôn nóng được kiềm chế lại: “Anh có việc gấp cần tìm em, anh đã gửi tin nhắn WeChat rồi nhưng em không trả lời.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Ngày mai em có thời gian không? Có thể nhờ em một chuyện này….”

Lục Minh Đồng ở gần nên có lẽ cậu cũng có thể nghe thấy những gì bên kia nói. Thẩm Ngư còn chưa kịp trả lời, cậu đã trực tiếp giật điện thoại: “Chị ấy không rảnh.”

“……Cậu là ai?”

“Tôi là trợ lý của chị ấy.”

“Cậu có biết tôi là ai không?”

“Kệ anh là ai, chị ấy đều không rảnh.”

Vẻ mặt Thẩm Ngư xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Lục Minh Đồng, đưa điện thoại cho tôi.”

Lục Minh Đồng nhìn cô, cô cũng nhìn cậu, sắc mặt tiều tụy, trong mắt hiện rõ sự mệt mỏi.

Lục Minh Đồng mím môi, đưa lại điện thoại.

Thẩm Ngư nhận lấy, nhẹ giọng hỏi: “... Có chuyện gì anh nói đi.”

“Ngày mai mẹ anh sẽ đến phòng khám bệnh để làm một cuộc tiểu phẫu, nếu em rảnh, em có thể đi cùng mẹ không?” Anh ta nói với giọng cầu xin: “Anh thực sự không có thời gian quay lại.”

“...Anh nên biết ngày mai là thời gian làm việc.”

“Anh biết. Thẩm Ngư, xin em đấy.”

Thẩm Ngư thở dài: “Được, để em liên lạc với dì.”

Ngay khi cúp điện thoại, Lục Minh Đồng đã thô bạo đá vào tủ đầu giường, trên mặt lộ ra vẻ tức giận không kiềm chế được.

Bác sĩ trong phòng khám kinh hãi, vội vàng chạy tới kiểm tra, mắng: “Còn có bệnh nhân khác! Im lặng!”

Ánh mắt Lục Minh Đồng âm trầm lạnh lùng, Thẩm Ngư sợ tới mức không dám nói chuyện.

Cậu cực kỳ thất vọng mà nói: “..........Anh ta không có bạn bè người thân gì à? Đến chị là bạn gái còn chưa cưới vào cửa đã vội vàng nhờ vả?”

Cô thấp giọng cầu xin cậu, lát nữa nói chuyện, ít nhất đợi cô uống xong thuốc đã rồi ra ngoài nói chuyện.

Lục Minh Đồng không nói nữa, nhưng ánh mắt đó đủ giết chết cô ngàn lần.

Thẩm Ngư cô đã từng cúi đầu trước ai đâu? Đối với sự việc năm đó, cô tức giận hung bạo đến mức ước gì có thể kéo mọi người cùng chết với mình.

Người mà cậu nhớ nhung, người mà cậu theo đuổi nhiều năm, người cậu không dám phạm sai lầm,  người mà cậu không ngại đày ải bản thân vì mọi chuyện.

Người cậu đặt ở đầu quả tim, quay đầu nhịn giận vì một tên đàn ông khác.

Vừa rồi khi bác sĩ chọc tĩnh mạch trên mu bàn tay của cô, cậu đã phải ngoảnh mặt đi vì không nỡ nhìn.

Cậu vừa mới giúp cô khỏi bệnh, bản thân cô cũng chưa khỏi bệnh mà đi hầu bệnh cho người khác!

Lục Minh Đồng bực mình đến mức không thể ở lại thêm được nữa, trước khi rời đi còn nói: “... Chị đừng có không tin, tôi thật sự dám bóp chết chị.”

Bạch Dương Thiếu Niên- Calantha

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp