Bạch Dương Thiếu Niên

Chương 31: Núi xa sông dài, đi lại đến mệt mỏi (07)


10 tháng

trướctiếp

Bạch Dương Thiếu Niên- Calantha 

Thẩm Ngư khàn giọng kêu đau, lên án lời nói của cậu, lặp đi lặp lại mấy câu kia: "Cậu lại phát bệnh thần kinh đấy à, có phải có bệnh hay không..."

Lục Minh Đồng nghe nhiều phát chán, bảo cô đổi hai câu mới mẻ rồi nói.

Cậu thờ ơ cởi khăn quàng cổ của cô, sau đó tháo kính rồi ném tất cả xuống bàn.

Từng động tác đều lộ ra sự tức giận.

Thẩm Ngư không phải chưa từng thấy vẻ mặt ngang ngược của Lục Minh Đồng nhưng hôm nay tất cả mũi nhọn ấy đều hướng về phía cô.

Giống như đến tìm cô để đòi nợ.

Khi khóa của áo khoác lông vũ ngắn bị kéo ra, cô bị dọa sợ choáng váng, nắm chặt tay cậu đẩy về phía sau: "Lục Minh Đồng, cậu bình tĩnh một chút..."

Lục Minh Đồng trực tiếp ôm cô vào phòng ngủ.

Cô đi dép của cậu, kích thước lớn, khi cô giãy dụa thì rơi xuống đất.

Mặc cho cô sợ hãi đến mức vừa mắng chửi, vừa kêu cứu, dù có thế nào cậu cũng không để ý tới.

Cô bị ném lên chiếc giường đơn màu xanh, kháng cự không cho cậu cởi áo khoác của mình. Lục Minh Đồng không quan tâm, bởi vì bên trong cô mặc chiếc váy nhung mà đêm đó cô mặc trên hòn đảo nhỏ càng khiến cậu choáng váng hơn.

Lấy đầu gối kẹp chặt không cho cô giãy dụa, cậu nghiêng người về phía cô, sau đó lấp miệng cô bằng một nụ hôn.

Vén tay sau áo len lên, cậu trực tiếp tìm kiếm điểm quan trọng nhưng lại bị một đống nút cài ở sau lưng cô làm khó.

Cậu rất tức giận, đã sớm không còn kiên nhẫn, không thể hiểu nổi.

Cậu nghe thấy cô hít một hơi khí lạnh, giãy dụa muốn chạy trốn, nhưng sau khi lĩnh ngộ được sự chênh lệch về sức mạnh thì lại thay đổi từ mắng chửi thành cầu xin: "Lục Minh Đồng..."

Cậu lạnh lùng nhắc nhở: "Chị tốt nhất đừng gọi tên tôi."

Vẻ mặt của cô ngưng đọng lại, không nói gì nữa

Đèn phòng ngủ không bật, chỉ có ánh đèn màu vàng nhạt từ trong phòng khách chiếu vào, gặp chướng ngại vật thì tạo thành một khúc ngoặt giống như ánh trăng chiếu xuống biển sâu.

Thẩm Ngư ngã vào bên trong bóng tối lờ mờ, cô chưa từng sợ hãi như vậy, cảm giác tà đạo khiến cô sởn hết tóc gáy, kết quả ngũ giác của cô được phóng đại gấp bội.

Cô cực kỳ sợ hãi, đưa tay vịn áo len kéo đầu cậu thấp xuống, giọng điệu khẩn cầu: "Lục Minh Đồng..."

Lục Minh Đồng dừng một chút, ngước mắt lên nhìn cô.

Cô bị sợ u ám và lạnh lùng trong mắt cậu dọa sợ, thậm chí nghi ngờ vừa nãy cậu chẳng qua chỉ đơn thuần trút giận hay vì muốn nhục nhã cô?

Khi Thẩm Ngư cảm thấy không còn mặt mũi với những phỏng đoán đó, Lục Minh Đồng bỗng nhiên lên tiếng, đáp lại sự lên án trước đó của cô: "Tôi bị bệnh, bằng không sao lại phải đi cầu tình giải vây cho chị, còn không tìm chị tranh công, vô ích thành toàn chị với Tề Cánh Ninh?"

Cô sửng sốt: "Cậu cầu xin ai cơ?"

Lục Minh Đồng không trả lời, cúi đầu hôn cô, bắt đầu từ khóe mắt, dày đặc mà vội vàng.

Cô dùng hết sức lực đẩy cậu ra và né tránh: "Lục Minh Đồng! Cậu nhất định phải đẩy chúng ta vào tình huống không thể lùi bước bước không?"

"Tôi vốn dĩ không định lui." Lục Minh Đồng dễ dàng quấn lấy tay cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô: "Quyền quyết định là của chị. Chỉ cần chị nói rằng chị không thích tôi, tôi sẽ đi ngay lập tức, đời này sẽ không bao giờ đến tìm chị nữa."

Thẩm Ngư cắn chặt răng.

"Nói đi!"

Cô không lên tiếng, chỉ trợn tròn hai mắt, ánh mắt dường như rất hận cậu.

Lục Minh Đồng nở nụ cười: "Chị xem đi, rõ ràng chị rất thích." Cậu cúi đầu, hàm răng khép lại, một lát sau lại ngước mắt lên nhìn cô ấy, trong mắt tràn đầy ý cười ác liệt: "Thích tôi như vậy, có phải không?"

Thẩm Ngư nghiêng đầu đi, lấy cánh tay che mặt.

Điên rồi.

Tất cả đều điên rồi.

Sau khi một góc chống cự mạnh bị phá hủy, cô dễ dàng bị cậu đốt lửa, lực đẩy phía sau như không còn ý nghĩa.

Lục Minh Đồng kéo hai tay cô vòng qua đầu vai mình, cậu cầm bàn tay mang theo mồ hôi lạnh, đo lường chừng mực. Xúc giác xa lạ kia, từ hình ảnh trên cơ sở thiếu thực tế, chắc chắn đến bây giờ tất cả mọi thứ đều khiến lòng bàn chân cậu sinh ra một trận run rẩy.

Cậu nhìn vào mắt cô thăm dò và cuối cùng dùng ngón tay dẫn dắt cô.

Cô khó khăn hít một hơi thật sâu.

Lục Minh Đồng như được ám chỉ cuộn đốt ngón tay cậu lại, cô lập tức cắn chặt môi dưới quay mặt sang chỗ khác, chỉ để cậu nhìn thấy nốt ruồi ở khóe mắt cô.

Cậu hoàn toàn không tỉnh táo, hôn lên khóe mắt ướt át dỗ dành cô: "Chị ơi, chị quay lại n

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp