Trước đây Kiều Gia cho rằng chờ đợi là một chuyện rất khó chịu, bởi chúng ta không thể biết được kết quả, chỉ luôn ôm một tia hy vọng trong lòng.
Đằng nào cũng chết, thật ra không quá khó để chấp nhận khoảnh khắc phải trở về với cát bụi. Kể từ khi Lưu Vũ chết, sự bất an của Kiều Gia đã hoàn toàn biến thành sự thật. Nhưng hắn cảm thấy tảng đá đang đè nặng trong tim mình vẫn ở đó, hơn nữa còn càng lúc càng nặng.
"Lúc đám người Lý Nghiêm ra tay, tôi vẫn đang bị gã coi chừng... Mới đầu tôi thật sự không biết gì cả. Quách Lâm, tôi thật sự không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy..." Hắn thừa nhận chuyện Lưu Vũ bị Lý Nghiêm nhắm tới ít nhiều có liên quan đến hắn, nhưng không thể vì vậy mà nói Lưu Vũ do hắn hại chết được.
Kiều Gia tóm lấy cánh tay Quách Lâm :"Tôi không thể kiểm soát được chuyện này..."
Trong trận cờ giữa cảnh sát và tội phạm, Quách Lâm và Bào Phong là hai đối thủ thật sự của nhau, còn hắn chỉ là một con tốt thí bị kẹp ở giữa đang cố sinh tồn, đừng nói là kiểm soát cục diện, thậm chí đến quyền quyết định sống chết của chính mình hắn còn chẳng có. Cái chết của Lưu Vũ không chỉ là một đả kích đối với Quách Lâm mà cả với hắn nữa. Nhưng nhiều hắn cảm nhận được nhiều hơn là sự sợ hãi, nỗi sợ không biết mình sắp phải đối mặt với kết cục gì.
Quách Lâm đờ đẫn nhìn Kiều Gia, khuôn mặt lại vô thức hiện lên vẻ hung ác. Đối với anh, cái chết của Lưu Vũ quá đột ngột, quá nặng nề, đến khi biết chuyện này có liên quan tới Kiều Gia, nó càng ép anh vào đường cùng, anh không thể đối diện với chính bản thân mình, càng không thể đối diện với hắn.
Vì chỉ là một giả thiết hay một khả năng thôi cũng khiến anh phát điên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT