Lúc đó Hoàng Cạnh cũng có mặt, không nhịn được cười bảo :"Cái thằng nhóc này cũng điềm tĩnh thật đấy."
Nhìn tuổi tác thì tính ra chưa vào nghề được bao lâu, vậy mà đã có thể giữ cho bản thân luôn bình tĩnh khi gặp chuyện.
Thẩm Quân lại xì một tiếng, ra chiều không vui vẻ cho lắm :"Tôi đã cảnh cáo trước là làm gì cũng phải cẩn thận, vậy mà vẫn mắc phải sai sót lớn như thế. Số ma túy kia mà bị mất thì không chỉ đơn giản là tạm đình chỉ công tác thôi đâu. Chưa biết chừng đến bộ quân phục trên người cũng chẳng giữ nổi luôn ấy chứ."
[Tôi nghĩ chỗ này phải là "cảnh phục" mới đúng, vì là cảnh sát chứ không phải quân đội, bên quân đội mới gọi là "quân phục" mà nhỉ...]
"Cậu cũng tin rằng chuyện này có liên quan tới cậu ta sao?"
"Sao lại không? Hiện trường không có bất kỳ dấu vết nào cho thấy còn người khác có mặt lúc đó. Trên khẩu súng chỉ có dấu vân tay của hai người. Tên côn đồ kia thì khai đúng một câu bản thân không giết người. Mà ma túy giấu ở đâu trên đó cũng chẳng chịu khai. Ngoài Quách Lâm ra, còn có thể là ai được hả?"
Hoàng Cạnh nhướng mày :"Cái tật ăn nói ngang như cua của cậu bao nhiêu năm vẫn chẳng thay đổi..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.