Sau khi cúp điện thoại, Quách Lâm không nhịn nổi bò ra đất cười rũ rượi, những người xung quanh mắt tròn mắt dẹt nhìn anh mặt tái mét, mồ hôi vã ra như tắm, đến ông chủ cũng không nhịn nổi phải thốt lên :"Anh cảnh sát này... anh không sao chứ?" Giữa thanh thiên bạch nhật xuất hiện một cảnh sát tự dưng ở đâu xông đến, rút điện thoại ra và bắt đầu rổn rảng nói.

   Ai đó dè dặt lên tiếng :"Có cần báo cảnh sát không?"

   Ông chủ sững người :"Nhưng đây chẳng phải là cảnh sát sao?"

   Quách Lâm nghe thấy mọi người xung quanh bàn luận về mình, nhưng anh chỉ có thể vẫy vẫy tay với ông chủ chứ không nói được gì.

   Hiện giờ anh mệt gần chết, phải mất thời gian ba cuộc gọi thông máy, chạy gần bốn điểm dừng mới tới quán mỳ. Năm xưa học ở trường cảnh sát thi chạy một trăm mét anh cũng chưa từng chạy điên cuồng đến thế. Thậm chí giờ anh còn cảm nhận được tay mình đang run lên.

   Ngay khi thấy số điện thoại của Kiều Gia gọi tới lần thứ hai thì anh hiểu có chuyện không ổn rồi. Kiều Gia đã gọi cho anh bằng số điện thoại đó thì có nghĩa là hắn không còn cách nào khác. Lần thứ hai chắc chắn không phải do hắn gọi, hắn sẽ không chọn phương thức truyền tin hàm hồ đến vậy. Chính vì thế khi thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, anh chẳng kịp nghĩ ngợi gì mà điên cuồng chạy đến quán mỳ.

   Cũng may là đã đến kịp.

   Từ giọng điệu ban nãy của Chó Mực thì có thể nghe ra gã không nghi ngờ gì cả... Có điều, cuộc gọi của Kiều Gia rất lộn xộn, không hiểu rốt cuộc hắn đang muốn nói gì...

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play