Dã Đường

Chương 38: Em đã bước vào trái tim anh từ lâu


10 tháng

trướctiếp

Đầu tháng 7, hội sách khai mạc đúng như dự kiến.

Hai hoặc ba ngày sau khi ra mắt, lượng tiếp khách trung bình hàng ngày đạt đến đỉnh điểm.

Diệp Thanh Đường và Ngũ Thanh Thư bận rộn đến mức họ không có thời gian than vãn sự đời.

"Tôi không vui không phải vì chuyện chia tay. Vậy lý do của cậu là gì?" Ngũ Thanh Thư hỏi khi đang ăn đồ ăn mang đi trong phòng nghỉ trưa của nhân viên.

“Bởi vì có người đã hứa với tôi sau này sẽ không bỏ qua bất kỳ hội sách nào, nhưng mấy ngày nay toàn đi nước ngoài tham gia ba cái chương trình nhận giải gì đó.”

Ngũ Thanh Thư liếc mắt nhìn cô một cái, trên mặt viết rõ câu "là cái này phải không?"

Diệp Thanh Đường tò mò: "Cậu chia tay Lục Trạc thật à?"

"Nếu không thì thế nào chứ?"

"Chỉ vì anh ấy sắp ra nước ngoài sao?"

Ngũ Thanh Thư lần lượt gắp tỏi băm vào trong đĩa ra, nhưng làm chuyện này lại khiến cô rất bực mình: "...Tôi lười chờ anh ấy lắm, bình thường cũng có bao giờ gặp nhau đâu, chỉ toàn là gọi video thôi, tôi thật là đứa ngu ngốc mà. Hơn nữa anh ấy cũng 21, tôi 26, cũng sắp 27 rồi còn gì. Đợi hai năm sau anh ấy về nước mới chịu kết hôn, lúc ấy tôi đã 29 tuổi rồi. Thôi, thôi, không có kết quả gì đâu, lười muốn chết."

Diệp Thanh Đường nhìn cô ấy: "Nói cứ như cậu sẽ tìm một chàng trai khác để kết hôn trong hai năm tới vậy. Hình như nếu không phải Lục Trạc, cậu cũng đâu có suy nghĩ đi làm quen và kết bạn mới nhỉ! Đừng nói với tôi là cậu sẽ quay lại tìm Phương Thiệu đấy nhé."

"Đừng nhắc đến người đàn ông hôi thối đó."

Diệp Thanh Đường cười nói: "Tôi cảm thấy không thể đánh giá một người dựa trên tuổi tác được. Hơn nữa làm sao cậu biết anh ấy có muốn kết hôn với cậu hay không?"

"Lấy cái gì kết hôn chứ? Lấy sự nghiệp còn chưa vững phải ăn bám vào gia đình sao? Với tính cách của mẹ anh ấy, cậu cũng phải răm rắp nghe theo. Về nhà của tôi thì, ha ha..."

Diệp Thanh Đường muốn mở miệng nói tiếp, nhưng Ngũ Thanh Thư đã chen ngang: "Thôi khỏi thuyết phục tôi đi."

Cô ném chiếc đũa đi, cũng lười nhặt lại: "Mấy cái cửa hàng này bị làm sao vậy, tôi đã ghi note là không cho hành, gừng, tỏi rồi mà. Được lắm, tôi sẽ cho bọn họ đánh giá không tốt..."

Nếu như Lục Trạc ở đây, nhất định anh ấy sẽ mỉm cười xoa dịu cô ấy, sẽ cầm đũa gắp hết những thứ cô ấy không muốn ăn ra ngoài...

Nhưng chỉ trong thoáng chốc một suy nghĩ chợt lóe lên, Ngũ Thanh Thư vội vàng dừng lại.

Cô ấy cất hộp đồ ăn mang đi, bình tĩnh nói: "Tôi no rồi, bây giờ tôi phải ra ngoài mua cà phê đây, cậu có muốn uống gì không?"

“Chờ tôi một chút, tôi đi cùng cậu.” Diệp Thanh Đường nói.

Sau khi thu dọn đồ đạc, cả hai rời địa điểm bằng cửa sau và đến một quán Starbucks gần đó để mua chục cốc cà phê đá.

Quay người trở lại phòng nghỉ của nhân viên, Diệp Thanh Đường mở cửa ra, nhưng lúc nhìn vào bên trong cô chợt dừng lại.

Ngũ Thanh Thư đang đi phía sau, đột nhiên nhận thấy người phía trước có biểu hiện lạ, thế là cô ấy vội vàng tiến lên trước hai bước.

Lục Trạc đang ngồi trên ghế liền đứng lên, khẽ gật đầu với Diệp Thanh Đường một cái, sau đó đi tới đón hai túi cà phê trong tay Ngũ Thanh Thư. Đặt nó lên bàn, anh ấy nắm lấy cổ tay cô ấy và lôi cô ấy ra ngoài mà không một lời giải thích: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện chút đi."

"Ai muốn nói chuyện với anh chứ..." Cái tính ương bướng vẫn không chịu từ bỏ.

Diệp Thanh Đường thở dài, cô phân phát cà phê cho các nhân viên và để lại một cốc cho Ngũ Thanh Thư.

Cô uống cạn ly cà phê Americano bỏ đá, sau đó lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Ứng Như Ký: Nếu anh còn không quay lại, em sẽ vượt quá giới hạn đấy nhé.

Nhưng cũng không thấy anh trả lời lại, cô cũng không để ý lắm, chắc là do anh bận rồi.

Từ chiều đến tối xe cộ trên đường đông đúc hơn hẳn.

Các nhân viên và thực tập sinh mỗi người một việc, nhưng khi nơi nào thiếu nhân sự hay tình huống gấp rút tạm thời thì tổng giám đốc có trách nhiệm Diệp Thanh Đường sẽ lên top.

Ngũ Thanh Thư bị Lục Trạc mang đi, cả buổi chiều cũng không thấy về, nhưng cô chẳng kịp quấy rầy bọn họ, vì lúc này một người làm công việc cho hai người, cô chạy đi chạy lại, bận rộn tới mức trở tay không kịp.

Buổi triển lãm hôm nay kết thúc lúc 8 giờ tối, Diệp Thanh Đường chỉ đạo người đến kiểm kê và dọn dẹp.

Khi mọi người đã rời đi hết, cô nằm xuống ghế sô pha trong phòng khách nghỉ ngơi một lúc, sau đó lại mệt mỏi đứng dậy thu dọn hành lý. Cô nhận thấy chiếc túi của Ngũ Thanh Thư vẫn còn ở đó nên định mang nó theo, sau đó ra xe gọi điện thoại và gửi lại cho cô ấy.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

“Thanh Thư?” Diệp Thanh Đường hỏi.

Nhưng không có ai đáp lại, cánh cửa cứ thế mở ra.

Diệp Thanh Đường ngẩng đầu nhìn lên, sửng sốt một hồi, buông thứ xuống trong tay, hai bước chạy tới, vồ lấy người đối diện: "Anh đã trở lại rồi!"

Một tay Ứng Như Ký cầm hoa, tay kia cầm cái cúp, đồng thời mở rộng vòng tay của mình.

Anh cười và nói: "Lúc em gửi tin nhắn Wechat cho anh thì anh đang ở trên máy bay."

Hai tay Diệp Thanh Đường ôm lấy eo anh, ngẩng đầu nói: "Không phải nói ba ngày nữa mới trở về sao?"

"Anh làm biếng tham gia giao lưu sau chương trình phát giải quá. Với lại để thêm một ngày nữa có người lại muốn đi quá giới hạn thì anh biết làm sao đây?" Ứng Như Ký cười nói.

Diệp Thanh Đường khẽ hừ một tiếng: "Anh tưởng em đang uy hiếp anh sao?"

"Anh nào dám nghĩ vậy chứ."

Diệp Thanh Đường cười nói: “Anh mua hoa cho em sao?” Cô buông tay ra, hơi lui về phía sau.

"Ngoài ra còn có cái này nữa." Ứng Như Kỳ giơ chiếc cúp trong tay lên.

Diệp Thanh Đường nhận ra chữ viết trên đế cúp, cười nói: "Đây không phải là giải Kiến trúc Pritzker sao?" Pritzker là giải vinh dự cao nhất trong ngành kiến ​​trúc.

"...Em đánh giá cao anh rồi."

"Thời hoàng kim của nghề kiến ​​trúc sư không phải bắt đầu từ tuổi bốn mươi sao, anh vẫn còn trẻ mà."

Ứng Như Ký cười: "Vậy thì anh sẽ cố gắng dành cho em một giải thưởng Pritzker trong đời."

Anh liếc nhìn phòng khách: "Em ở một mình sao?"

"Ừ. Thanh Thư bị em trai của anh bắt cóc rồi, đến giờ vẫn chưa quay lại."

"Có khi bỏ trốn theo trai luôn rồi cũng nên."

"Rất có khả năng đó."

Cả hai nghiêm túc nhìn nhau, sau đó cùng nhau bật cười thành tiếng.

Ứng Như Ký nói: "Đưa anh đi tham quan một chút, có được không?"

“Được.” Diệp Thanh Đường làm một động tác “Mời anh”: “Bây giờ là thời gian đặc biệt dành riêng cho ngài Ứng.”

Họ quay trở lại cổng và bắt đầu lại từ đầu, đi dọc theo đường di chuyển được thiết kế đẹp mắt trong phòng triển lãm.

Toàn bộ phòng triển lãm cao rộng, tường trắng bao xung quanh, trên trần không có trang trí gì nhiều, xà và cột chịu lực lộ thẳng ra bên ngoài. Không gian trông có vẻ rất đơn giản, chỉ giống như một tấm bạt để mọi người viết vẽ lung tung lên đó.

Diệp Thanh Đường yêu cầu mọi người treo vô số tấm vải trắng dài trong suốt từ trên xuống một cách đều đặn. Những từ và cụm từ kinh điển của buổi triển lãm chính lần này được in trên đó, ngẩng đầu nhìn lên, trông giống như đang hòa mình trong một khu rừng trắng của những dòng suy nghĩ vậy.

Cách trang trí kiểu này nhanh chóng trở thành nơi nổi tiếng để chụp ảnh, mọi người kéo đến rất đông để check-in và đăng lên các trang mạng xã hội lớn, mang lại một lượng khách rất đáng kể cho hội chợ sách.

Ứng Như Ký ngẩng đầu nhìn một lúc: "Thật lãng mạn. Nó khiến anh cảm thấy tiếc nuối."

"Tiếc nuối?"

"Ừm. Năm ngoái, anh không nên bỏ lỡ buổi triển lãm em tổ chức ở hiệu sách Nhất Giới. Lúc đó chắc chắn cũng rất lãng mạn giống như chỗ này vậy."

Diệp Thanh Đường hơi nghiêng đầu nhìn anh một chút, cười nói: "Anh có thể hỏi ngài Đường xem có thể cho

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp