Dã Đường

Chương 31: Nếu thật thì anh hôn tôi một cái đi


10 tháng

trướctiếp

Bữa cơm là ăn cùng với người bạn kia, cậu ấy đi về từ nước Đức chỉ vì muốn tham dự tang lễ của đàn anh, anh chọn tuyến đường đi từ Nam thành đến sân bay Bắc thành, Ứng Như Ký và Sở Dự cùng chiêu đãi.

Ăn một bữa cơm từ sáu giờ đến mười giờ, Sở Dự gọi người đưa người bạn kia về khách sạn nghỉ ngơi, Ứng Như Ký mở WeChat nhắn tin cho Diệp Thanh Đường, báo cho cô biết anh đã tàn tiệc rồi và anh muốn gặp cô.

Diệp Thanh Đường trả lời lại rằng cô đang ở hiệu sách Nhất Giới nói chuyện với người khác, hỏi anh đang ở đâu.

Nơi Ứng Như Ký ăn cơm cũng không cách hiệu sách quá xa, trong phạm vi khoảng hai cây số nên đã nói với cô cứ ở đó chờ anh, anh cũng muốn qua đó chào hỏi Đường tiên sinh.

Vào buổi tối, hiệu sách Nhất Giới lại có một phong cách khác, ánh đèn vàng nhạt giống như ánh trăng, mềm mại và ấm áp.

Ứng Như Ký bước đến gian phụ, anh đã nhìn thấy Diệp Thanh Đường đang ngồi ngay bậc thang gỗ phía cửa, Đường Vọng Hương ngồi trên chiếc xích đu đối diện, trên bếp nhỏ còn đang đun nước ấm, một bộ trà cụ còn đặt lên ghế.

Gặp mặt rồi thăm hỏi đôi câu, Đường Vọng Hương cũng hỏi chuyện nhà thiết kế kiến trúc đã mất kia, cũng nói một câu nén bi thương với Ứng Như Ký.

Đợi cho họ trò chuyện xong, Diệp Thanh Đường cười hỏi Đường Vọng Hương rằng cô có thể mượn gian chính một chút hay không, nơi đó rất yên tĩnh, cô cũng muốn nói chút chuyện riêng với Ứng Như Ký.

Đường Vọng Hương bảo họ cứ tự nhiên: “Lúc ra về hai người nhớ gọi người đến khóa cửa là được —— tôi cũng lớn tuổi rồi, không thể so được với thanh niên trẻ tuổi như hai người được, tôi nghỉ ngơi trước đây.”

Diệp Thanh Đường nói lời cảm ơn với Đường vọng Hương thêm lần nữa.

Cô đứng dậy rồi lấy túi xách đang đặt bên cạnh lên, Diệp Thanh Đường nhìn Ứng Như Ký, mỉm cười nói: “Đi thôi.”

Bọn họ vừa bước vào cửa gian chính, đèn cảm ứng trên trần lập tức sáng lên, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu xuống.

Hai người bước lên lầu theo chiếc cầu thang rộng lớn xây bằng gạch, Ứng Như Ký hỏi: “Nói về việc làm việc với thầy Đường một lần nữa à?”

“Không phải, cách đây một thời gian, tôi đã xác định được có một cuốn sách cổ nào đó trong thư viện tiểu bang ở Hoa Kỳ, tôi đã gửi tin nhắn cho trợ lý cả thầy xem thầy có muốn sưu tầm nó hay không. Trùng hợp là lúc đó trong bộ sách của thầy Đường thiếu mất một cuốn nên tôi đã chụp về một bức ảnh gửi về. Hơn nữa là có một người bạn của thầy Đường muốn đầu tư vào triển lãm sách của chúng tôi, vậy nên chúng tôi đã hẹn tối nay ăn cơm ở đây rồi trao đổi thêm.”

Diệp Thanh Đường còn giải thích thêm một câu: “Dĩ nhiên là tôi cũng muốn hợp tác với hiệu sách Nhất Giới rồi, nhưng hiện tại quy mô của hội sách mỗi lúc một rộng, sức chứa của hiệu sách Nhất Giới cũng có hạn, tôi sợ rằng khi vượt số lượng nhất định sẽ gây tổn hạn cho hiệu hiệu sách.”

Ứng Như Ký nghe vậy thì quay sang nhìn cô một cái.

Cô đặt lòng bàn tay lên phía ngoài tay vịn rồi từ từ bước lên.

Trong đại sảnh trống rỗng, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi của bọn họ.

Diệp Thanh Đường khẽ cười nói: “Tôi cứ ngỡ rằng anh không muốn gặp tôi nữa chứ.”

Ứng Như Ký thẳng thắn: “Tôi đã nhận được ảnh chụp của cô rồi —— không ngờ rằng cô thật sự đi đến Cincinnati.”

“Ta đã đi rất nhiều nơi.” Diệp Thanh Đường thoáng dừng lại, quay đầu nhìn anh, lát sau, lại thu ánh mắt lại.

Trong vô thức, họ đã sắp leo lên đến lầu ba rồi, ở đó có một cái bục trống, còn đặt một hàng ghế dài, đối diện hàng ghế đó chính là một ô cửa sổ hình tứ giác, nhìn xuyên qua đó chính là ánh trăng trong trẻo.

Diệp Thanh Đường đứng im khẽ nhắm nhìn khung cảnh một lúc, khi ngồi xuống hàng ghế kia, cô cười hỏi Ứng Như Ký: “Có muốn lại đây ngồi một lát không?”

Ứng Như Ký bước đến.

Họ ngồi song song nhau, khoảng trống ở giữa có thể nhét thêm một người nữa, chiếc túi xách của Diệp Thanh Đường được đặt ở đó.

Diệp Thanh Đường đặt hai tay lên đầu gối, hơi cụp mắt xuống.

Sau một khoảng lặng im, cô dường như đã hạ quyết tâm, ngay sau đó nói: “Tôi đã đi một chuyến đến Richmond, đã gặp Lâm Mục Ung.”

“Tôi đã nói rồi……”

“Làm ơn.” Diệp Thanh Đường xen ngang lời anh, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn anh: “Nghe tôi nói xong đã, không quá dài dòng đâu, tin tôi đi.”

Ứng Như Ký không nói gì thêm nữa.

Diệp Thanh Đường tiếp tục nói: “Vợ của anh ấy đã sinh con vào tháng mười một năm ngoái, con anh ấy cũng đã hơn bốn tháng rồi, là một bé gái. Tôi đã ăn một bữa cơm ở nhà họ, còn tặng cho họ một chai rượu nho làm quà. Suốt quá trình mọi chuyện đã diễn ra vô cùng là vui vẻ. Tôi còn nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy có chút phần nào mất mát, nhưng mà không có, hoàn

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp