Dã Đường

Chương 27: Kết thúc rồi


10 tháng

trướctiếp

Mái tóc xõa tung của cô cọ vào chóp mũi anh, mái tóc hơi xoăn ấy còn thoang thoảng mùi bưởi tươi mát.

Chân của Diệp Thanh Đường đang lơ lửng trong không trung, bởi vì Ứng Như Ký đã vòng tay qua eo cô và bế cô lên.

Cô cảm thấy hơi say, giống như uống rượu sủi tăm ngọt có độ cồn thấp.

"Tối nay, tòa nhà Nam Thành có trình diễn đèn đấy, cô có muốn đi xem không?" Ứng Như Ký hỏi.

Anh hơi ngẩng đầu lên nhìn cô, cô cụp mắt xuống, để ý thấy mỗi khi anh nói yết hầu của anh sẽ khẽ lăn lên lăn xuống.

"Không phải thường kết thúc lúc mười giờ tối sao?"

"Hôm nay lễ đón năm mới sẽ kéo dài tận 30 phút. Bây giờ vẫn còn thời gian ra ngoài đấy."

"Muốn đi muốn đi!"

Nhưng trên người cô vẫn còn mặc đồ ngủ, không biết thay một bộ quần áo phải hết bao lâu nữa.

Ứng Như Ký nói: "Chỉ cần mặc áo khoác vào thôi, không cần phải xuống xe đâu."

Thế là, Diệp Thanh Đường tìm một chiếc áo khoác bành tô rộng rãi từ tủ quần áo và khoác lên người, đi một đôi vớ bông cao cùng đôi ủng tuyết ấm áp. Sau khi mặc xong xuôi, cô được Ứng Như Ký dẫn ra ngoài.

Sau khi xe lái ra khỏi ga ra dưới đất, Diệp Thanh Đường mở cửa sổ xe, gió lạnh lướt qua gò má cô, nhưng cô lại không thấy lạnh mà thoải mái nhắm mắt lại.

Thế là Ứng Như Ký đành nhấn nút đóng toàn bộ cửa trên xe ô tô lại: "Cẩn thận một chút, coi chừng cảm lạnh đấy."

Rất nhanh chiếc xe đã chạy đến khu vực lân cận tòa nhà Nam Thành, Ứng Như Ký gửi xe ở tòa nhà lớn đối diện —— Anh lái xe đến ngọn núi bên kia sông, bên đó xe cộ thưa thớt, đường sá lại thông thoáng.

Địa hình bên bờ này cao hơn, vừa bước vào núi, tầm nhìn sẽ được rộng mở, những công trình kiến ​​trúc ấn tượng bên kia sông thoáng chốc hiện lên trong tầm mắt.

Khi xe tiếp tục lái lên phía trên, Ứng Như Ký cố gắng tìm tầm nhìn tốt nhất trước khi đỗ xe.

 Diệp Thanh Đường đột nhiên nói: "Ứng Như Ký."

"Hửm?"

"Lúc này đi ngang qua đường anh có thấy trạm xăng nhỏ nào không?"

"Chuyện gì vậy?"

“Tôi muốn ăn kem nhưng không biết có bán không."

"Cô có thể ăn được sao?"

Diệp Thanh Đường cười nói: "Có thể chứ, giờ cũng ổn cả rồi, phải cảm ơn thầy Ứng đã chăm sóc tôi tận tình."

Ứng Như Ký nhanh chóng cho xe tấp vào lề.

Diệp Thanh Đường đợi ở trong xe, một lúc sau anh quay lại, mở cửa đưa cho cô một cây kem ốc quế: "Chỉ được ăn một cái thôi đấy."

"Làm sao anh biết tôi thích ăn vị hương hoa hồng muối biển?"

"Tôi chỉ chọn cái lòe loẹt nhất mà thôi."

"..."

Xe chạy thêm vài phút nữa rồi dừng lại ở một khoảng đất trống, Ứng Như Ký cố ý quay người lại để cửa sổ chỗ ghế lái phụ đối diện với tòa nhà Nam Thành sáng đèn.

Cửa sổ xe mở ra, hai tay Diệp Thanh Đường chống trên khung cửa sổ, nửa người trên hướ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp