Mộ Du Vãn thử há miệng, lời nói đến cổ
họng lại bị nghẹn.
Cho dù đây chỉ là một buổi diễn tập
nhưng câu nói thể hiện rõ sự thẳng thắn như "em yêu anh” này thật sự làm
cô rất khó nói ra.
Lúc này, Điềm Điềm từ trong thang máy
đi ra, chạy vào phòng khách.
Cô bé nhìn thấy hình ảnh trên ghế sofa,
đứng yên tại chỗ, mở to đôi mắt hạnh: “Bố mẹ, hai người đang làm gì vậy?”
Giản Quý Bạch và Mộ Du Vãn ngồi rất
gần, bàn tay của anh rõ ràng còn nhẹ nhàng nắm cằm nhọn của cô. Hai gương mặt
dính sát nhau, bờ môi gần như đụng phải nhau.
Mộ Du Vãn giật mình, nhanh chóng đẩy
Giản Quý Bạch ra. Cô cười, nói với con gái: "Điềm Điềm sao lại chạy xuống?
”
Điềm Điềm nhào vào trong ngực Mộ Du
Vãn, lại ấn lên đầu gối của cô, nhón chân lăn lên sô pha, ôm cổ Mộ Du Vãn: “Con
cũng muốn chơi với hai người.”
Cô bé lại nhìn về phía Giản Quý Bạch:
“Bố, bố vừa mới làm gì với mẹ vậy?”
Giản Quý Bạch lười biếng dựa vào ghế
sofa: “Chúng ta đang suy nghĩ lại.”
Điềm Điềm: “?”
Giản Quý Bạch nhìn về phía con gái: “Cô
giáo của con vừa mới đến đây dạy dỗ bố và mẹ con. Cô ấy nói con hiểu lầm chúng
ta không yêu nhau?”
Mộ Du Vãn không ngờ anh lại nói chuyện
này trước mặt con gái, còn chất vấn con gái. Cô đang ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.