Nụ Hôn Ngọt Ngào Sau Hôn Nhân

Chương 83: Giản Quý Bạch và Mộ Du Vãn


10 tháng

trướctiếp

Sau Tết Trung thu, Tiểu Điềm Điềm tiếp tục đi học mẫu giáo, Giản Quý Bạch và Mộ Du Vãn mỗi người một công việc và cuộc sống của họ bắt đầu đi vào nề nếp.

Tuy nhiên, cách cả hai sống chung với nhau đã khác trước khá nhiều.

Mấy ngày qua, Giản Quý Bạch luôn ở trong trạng thái ngây ngốc như có chiếc bánh từ trên trời rơi xuống*, lại trùng hợp rơi trúng đầu anh. Cả người lâng lâng, khóe miệng không ngừng cong lên.

(*) Bánh từ trên trời rơi xuống ý chỉ thưởng thức những thứ làm sẵn mà không cần tốn công sức.

Mộ Du Vãn tuy không nói thẳng ra rằng cô thích anh, nhưng chính miệng cô đã giải thích nói về Kỳ Văn Tân, thế là đủ để Giản Quý Bạch lên thiên đường.

Anh thực sự không ngờ chuyện ồn ào náo động trong trường đại học Lan Châu lại là giả, khiến anh sợ đầu sợ đuôi ngần ấy năm.

Nếu biết sớm hai người đó chẳng có quan hệ gì, anh đã chủ động bày tỏ tình cảm rồi.

Nhưng bây giờ biết cũng xem như chưa quá muộn.

Trước đây, anh sợ Mộ Du Vãn cảm thấy anh phiền, vì vậy anh không dám gửi tin nhắn cũng như gọi điện cho cô thường xuyên, nhưng bây giờ Giản Quý Bạch không còn sợ nữa.

Gửi tin nhắn cho Mộ Du Vãn mọi lúc, mọi nơi kể cả trong giờ làm việc.

Từ chuyện lớn như gần đây lợi nhuận công ty được bao nhiêu, đến chuyện nhỏ như ly cà phê mà thư ký mới tuyển pha cho anh quá ngọt, không hợp khẩu vị của anh, rồi phải nói thêm người thư ký đó là ký nam… mọi chuyện lớn nhỏ đều tùy thời báo cáo cho cô, trở thành một cao thủ nói chuyện phiếm hạng nhất.

Mộ Du Vãn biết bên ngoài anh rất giỏi giao tiếp, nhưng vì mấy năm trước ở cạnh anh, anh luôn kiệm lời ít nói, cô nhất thời không quen với sự thay đổi đột ngột này.

Trong phòng học yoga, Mộ Du Vãn đang ở trong lớp học, màn hình điện thoại đặt trong ngăn tủ bật sáng liên tục.

Cho đến kết thúc lớp học buổi tối, các học viên đều đã rời đi, Mộ Du Vãn nhìn tin nhắn trên điện thoại không nói nên lời.

Cô thậm chí còn không có thời gian để trả lời, vậy mà anh vẫn đơn phương gửi cho cô nhiều tin nhắn như vậy.

Tin nhắn cuối cùng được gửi cách đây nửa tiếng trước: [Vợ ơi, khi nào em tan làm, anh đón em nhé?]

Mộ Du Vãn nhìn chằm chằm tin nhắn của anh, đang định nói cô có xe, cô có thể tự về, đột nhiên nhận được một tin nhắn khác: [Vợ ơi, anh đang ở dưới lầu, bao giờ em ra thế?]

Anh thực sự đã đến đón cô, trái tim của Mộ Du Vãn đột nhiên đập lỡ một nhịp, cô vội vàng trả lời: [Đợi một chút.]

Đặt điện thoại xuống, cô đang định thay bộ quần áo tập yoga, thì chợt nhớ tới buổi chiều lúc tập yoga có đổ mồ hôi.

Cô duỗi tay ra ngửi ngửi, mặc dù không có mùi gì, nhưng vẫn chạy thật nhanh vào phòng tắm, bât vòi tắm nước nóng, nhanh chóng thoa sữa tắm khắp người, mùi thơm nhẹ của sữa tắm thoang thoảng trong không khí thật dễ chịu.

Tắm rửa xong, cô thay quần áo đi ra ngoài, bước đến trước gương, ngồi xuống trang điểm lại.

Khi cô cầm lấy túi sách ra khỏi phòng tập yoga thì đã là hai mươi phút sau.

Sợ Giản Quý Bạch đợi lâu, Mộ Du Vãn chạy cầm theo chiếc túi chạy nhanh vào thang máy.

Xuống đến tầng một, cô hít một hơi thật sâu, nhìn lại bản thân qua chiếc gương bên trong thang máy để xác định lớp trang điểm của mình vẫn ổn, sau đó mới chậm rãi đi ra ngoài.

Rời khỏi tòa nhà văn phòng, sắc trời bên ngoài đã nhá nhem tối, gió thu nhàn nhạt mang theo hơi lạnh lướt qua người.

Ngay khi Mộ Du Vãn bước xuống cầu thang, cô nhìn thấy Giản Quý Bạch đang sải bước về phía trước.

Anh mặc một bộ âu phục công sở được cắt may chỉnh tề, dáng người cao thẳng, vai rộng eo hẹp, dưới ánh đèn đường mờ ảo, khuôn mặt càng thêm thâm trầm.

Người đàn ông đứng trước mặt cô, Mộ Du Vãn bắt gặp ánh mắt như thiêu đốt của anh, liền vội vàng tránh đi: “Anh đợi lâu chưa?”

Giản Quý Bạch bĩu môi tức giận: “Chờ vợ, bao lâu anh cũng chờ được.”

Mộ Du Vãn không biết nên nói cái gì, nhìn thấy xe của anh đậu cách đó không xa liền đi thẳng tới.

Vừa mở cửa xe, cô nhìn thấy trên ghế ngồi có một bó hoa dâm bụt, màu trắng tinh khiết, rất xinh.

Trong lòng Mộ Du Vãn ngọt ngào, cô cầm bó hoa lên, bình tĩnh ngồi xuống.

Ngay sau đó, Giản Quý Bạch cũng mở cửa bước vào.

Cửa xe đóng lại để ngăn cản hơi lạnh bên ngoài, không khí trong xe trở nên loãng hơn, Mộ Du Vãn vô thức nắm chặt bó hoa.

Từ khi Giản Quý Bạch lên xe, chẳng thấy động tĩnh gì, anh cũng không khởi động xe, thậm chí còn không thắt dây an toàn, chỉ nghiêng đầu yên lặng nhìn cô.

Mộ Du Vãn cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn chằm chằm.

Gần đây anh quá chủ động, hoàn toàn không cho cô thời gian thích nghi, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô khó mà chịu đựng nổi.

Năm phút trôi qua, Mộ Du Vãn cuối cùng cũng không chịu nổi nữa: “Đừng nhìn em nữa, có được không?”

Giản Quý Bạch dường như đang chờ một câu nói này, bỗng chốc tiến tới gần: “Vậy anh hôn em được không?”

Mộ Du Vãn: "..."

Đèn đường bên ngoài chiếu xuyên vào trong, Giản Quý Bạch nhìn thấy mặt Mộ Du Vãn đỏ bừng.

Đôi môi trắng bệch của Giản Quý Bạch áp sát vào tai c

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp