Ban đầu, Doãn Mặc chơi cờ với giáo sư Hoắc, nhưng vì thầy
Cận đến, Doãn Mặc đã nhường ghế của mình cho thầy Cận và chuyển một chiếc ghế
để ngồi cùng Mộ Dữu.
Mộ Dữu không biết nhiều về cờ vây, cô xem cũng rất mơ hồ,
Doãn Mặc đã ở bên cạnh cô và thỉnh thoảng giải thích với cô vài lời về tình
hình chiến đấu hiện tại.
Không biết qua bao lâu, Mộ Dữu lại hỏi Doãn Mặc về tình
hình của ván cờ đang diễn ra.
Doãn Mặc thấp giọng nói: “Giáo sư Hoắc sắp thua.”
Giọng của anh không lớn, nhưng giáo sư Hoắc vẫn nghe
thấy, liếc mắt nhìn Doãn Mặc: "Thằng nhóc này, tôi còn chưa thua
đâu!"
“Học trò yêu quý của ông nói thật, ông còn không tin
sao?” Thầy Cận cười cười rồi đánh xuống một quân: “Đi, để tôi xem ông lội ngược
dòng kiểu gì.”
Giáo sư Hoắc cười nói: “Lão già này, ông mà cũng biết lội
ngược dòng à.”
Thầy Cận đắc ý mà nâng ly trà lên uống một ngụm: “Tôi trẻ
tuổi hơn ông, những từ ngữ phổ biến trên mạng, tôi biết nhiều lắm.”
Giáo sư Hoắc trầm ngâm nhìn tình hình trên bàn cờ, trên
lông mày và ánh mắt có chút buồn bã.
Ông lấy bao thuốc lá trong túi ra, rút một điếu, bỏ vào
miệng, rồi lại tìm bật lửa.
Hoắc Cẩm Phi bưng đĩa trái cây mới làm đi tới, tức giận
nói: "Bố, sao bố lại hút thuốc, người không hút thuốc như đàn anh sẽ không
ngửi được mùi khói, rất hăng."
Trong phòng yên tĩnh hai giây, Hoắc Cẩm Phi có cảm giác
ánh mắt của Mộ Dữu đang nhìn mình.
Hoắc Cẩm Phi sửng sốt một chút, sau đó nói thêm:
"Đàn anh lần đầu tiên dẫn chị dâu về nhà, bôd đã lớn tuổi rồi, cũng không
để ý tới hình tượng của mình sao."
Chiếc bật lửa mà giáo sư Hoắc vừa tìm được lại đút vào
trong túi, điếu thuốc ngậm trong miệng ném lên bàn, ông cười nói với Mộ Dữu:
“Thầy có hơi nghiện thuốc lá, không kiềm chế được bản thân, để em chê cười
rồi.”
Thấy mình không thắng được ván này, giáo sư Hoắc chỉ vào
Doãn Mặc: "Tới, em và ông ấy đấu thử xem."
——
Đi ra từ nhà giáo sư Hoắc sau bữa tối.
Vẫn còn sớm, Doãn Mặc không vội đưa Mộ Dữu về ký túc xá,
nắm tay cô đi dạo một vòng trong khuôn viên trường.
Khí hậu mỗi ngày một nóng lên, tiếng ve kêu ríu rít theo
kẽ lá rơi xuống.
Những ngọn đèn đường mờ ảo và ố vàng, ánh sáng hắt xuống
nền xi măng trên vỉa hè, làm hình bóng của hai người kéo dài ra một chút.
Tốp năm tốp ba học sinh đi ngang qua, ánh mắt thỉnh
thoảng nhìn về phía này.
Mộ Dữu đã quen với những ánh mắt này, cô ấy tỏ ra bình
tĩnh, tự nhiên tùy ý để Doãn Mặc nắm chặt tay mình.
Đột nhiên, cô nhỏ giọng nói: "Anh là học trò cưng
của giáo sư Hoắc, vợ của thầy ấy đối với anh cũng rất tốt, em thấy con gái họ
cũng trạc tuổi anh, họ không tác hợp hai người với nhau sao?"
Doãn Mặc liếc mắt về phía cô: “Có.”
Khuôn mặt của Mộ Dữu tái nhợt, cô dứt khoát rút tay ra
khỏi lòng bàn tay anh.
Doãn Mặc lại đến dắt tay cô, nhưng Mộ Dữu cố tình tránh
xa anh, đút tay vào túi không cho anh nắm.
“Em mệt rồi, em phải về ký túc xá.” Cô xoay người đi về
phía ký túc xá.
Doãn Mặc đi theo, rất tự nhiên khoác vai cô, nhếch môi
cười: “Không vui sao?”
Mộ Dữu không trả lời.
Dừng lại dưới bóng cây ngô đồng, Doãn Mặc ôm lấy cô, kéo
cô vào lòng ngực: “Anh trêu em đấy.”
Anh dừng lại một chút: “Hai năm trước cô có khéo léo đề
cập qua với anh, anh không trả lời, bà ấy đã biết anh không có ý gì với Hoắc
Cẩm Phi, cho nên cũng không có tác hợp nữa.”
Mộ Dữu vùng vẫy, nhưng lại càng bị anh ôm chặt hơn.
Cuối cùng, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để
anh ôm cô.
Cô mím môi dưới: "Vậy tại sao ngay từ đầu anh lại
không đồng ý, cô ấy lớn lên cũng khá xinh đẹp.”
“Trong mắt anh, Dữu Dữu nhà anh là đẹp nhất.” Doãn Mặc
cầm tay cô đặt lên xương quai xanh của anh: “Khi đó nơi này đã có hình xăm
rồi.”
Mộ Dữu nhìn vào vị trí ngón tay của cô, cách một tầng áo
sơ mi mỏng, cô cử động đầu ngón tay.
Doãn Mặc hôn lên đầu ngón tay cô: “Trái tim anh đã sớm
trao cho em từ lâu rồi.”
Mộ Dữu ngượng ngùng rút tay ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.