Nụ Hôn Ngọt Ngào Sau Hôn Nhân

Chương 4


10 tháng

trướctiếp

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Mộ Dữu đem cháo ở trong tay đặt lên trên bàn nấu ăn, khiêu khích nói.

Khi Doãn Mặc nhìn sang, cô nói thẳng: “Tôi không thích anh, tại sao tôi phải lấy anh chứ?”

Doãn Mặc lại bưng bát cháo cô vừa đặt xuống, đi về phía bàn ăn, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng: “Vậy em nói cho anh biết, tối hôm qua vì cái gì lại trêu chọc anh.”

Mộ Dữu làm theo: “Tôi say rượu nên mất lý trí.”

“Sau rượu làm bậy thì phải gánh chịu hậu quả.” Doãn Mặc đặt cháo lên bàn, kéo ghế ra, hơi hếch cằm, ra hiệu cho cô tới ngồi.

Mộ Dữu đứng yên: “Một bàn tay không thể vỗ thành tiếng, tôi trêu chọc anh, anh cũng sẽ không thờ ơ mà bỏ qua cho tôi? Bộ dạng của anh không phải luôn như vậy sao?”

Doãn Mặc dừng lại một chút: “Tối hôm qua anh cũng uống hơi nhiều.”

Mộ Dữu: “Vậy chúng ta hòa nhau, tôi sẽ không kết hôn!”

“Cũng được.” Doãn Mặc ngồi xuống ghế, bưng bát cháu lên, dùng thìa khuấy đều, mí mắt hơi rũ xuống: “Tự mình đi nói với chú nhỏ của em đi, tối hôm qua chúng ta say rượu loạn tính, không nghĩ tới chuyện kết hôn.”

Lời này cô làm sao dám nói?

Mộ Dữu suy nghĩ, chống khuỷu tay lên bàn ăn, kéo má nghiêng đầu cùng anh thương lượng: “Cứ cho là chúng ta yêu nhau đi, bởi vì tôi còn chưa tốt nghiệp đại học, việc kết hôn này tạm thời chưa tính tới. Sau khi lừa chú nhỏ của tôi lần này, một thời gian sau, chúng ta sẽ nói với chú ấy là chúng ta đã chia tay vì lý do không hợp, không còn yêu nhau nữa. Anh xem như vậy có được không?”

“Không được.”

“Tại sao?” Mộ Dữu cúi mặt xuống, có chút lo lắng: “Cách này của tôi rõ ràng rất tốt!”

Doãn Mặc đưa bát cháo tới: “Không nóng nữa, ăn trước đi, nếu không bụng sẽ khó chịu.”

Mộ Dữu lúc này không có tâm trạng ăn cháo, thấy anh không chịu đồng ý, cô rũ mặt xuống, không tình nguyện.

Doãn Mặc nhìn cô, trầm mặc một lát: “Tuổi em cũng không lớn, tạm thời không muốn kết hôn cũng không sao. Có điều, nếu sáng nay em chịu ăn hết cháo, anh sẽ xem xét lại có nên ở trước mặt chú nhỏ em hợp tác với em không?”

Anh đột nhiên trở nên dễ nói chuyện, lông mày của Mộ Dữu lập tức giãn ra: “Anh đồng ý với đề nghị của tôi?”

“Tôi ăn, tôi sẽ ăn hết cháo ngay bây giờ!” Cô nhận lấy bát cháo và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Cháo sánh đặc, tan trong miệng, thơm ngọt nơi đầu lưỡi.

Mộ Dữu vô cùng nịnh bợ khen anh: “Cháo của anh nấu thật là ngon, đời này tôi cũng chưa từng ăn qua một bát cháo nào ngon như vậy!”

Doãn Mặc hững hờ nhìn cô: “Trước kia em chưa từng ăn sao?”

Trong lúc cô học ở Trường Hoàn và sống cùng Doãn Mặc vào ba năm trung học, anh thường nấu những món khác nhau cho cô ăn.

Nghe nói ba năm cấp ba tiêu hao đầu óc, cần phải bồi bổ thân thể.

Anh nấu ăn rất giỏi, lúc ấy Mộ Dữu rất thích tài nấu ăn của anh.

Những ký ức kia đã quá cũ, Mộ Dữu cũng không muốn nhắc tới nữa, chỉ cười nói: “Bây giờ ngon hơn!”

Sau khi ăn cháo xong, Mộ Dữu cũng không muốn ở lại nơi này với Doãn Mặc.

Chú nhỏ đi ngủ bù cũng không biết khi nào sẽ thức dậy, cô không thể đợi ở đây cả buổi được.

Trong khi Doãn Mặc đang bận làm việc trong phòng, cô đã chuồn đi trước.

Ra khỏi chung cư, cô đến một hiệu thuốc gần đó và mua một viên thuốc.

Vào thời điểm quan trọng cuối cùng của đêm hôm qua, Doãn Mặc bất ngờ rút lui khỏi hư không với lý trí và sự tỉnh táo. 

Một dòng nóng bỏng tràn đầy bụng cô, nhưng không có vào được bên trong.

Trong thời khắc đó mà vẫn có thể nghĩ tới những điều này và có một năng lực tự chủ mạnh mẽ như vậy.

Có lẽ chỉ có một người như Doãn Mặc, người khổ hạnh* đến cùng cực mới có thể làm được.

*Chú thích: Từ Hy Lạp được dịch là "tập thể dục". Đây là nguyên tắc đạo đức, mà yêu cầu mọi người từ bỏ chính mình, chế độ của một ham muốn tình dục, từ bỏ những thú vui trần tục, lợi ích để đạt được các mục tiêu xã hội nhất định và đạo đức tự hoàn thiện thiện.

Chắc anh cũng không muốn cô có thai, vì như vậy sẽ rất phiền phức.

Nghĩ đến đó, Mộ Dữu hừ lạnh một tiếng.

Cứ làm như thể ai đó muốn sinh con cho anh vậy.

Có điều, người ta nói đó cũng không phải là biện pháp an toàn tuyệt đối, Mộ Dữu nghĩ tốt hơn hết là nên uống thuốc để phòng ngừa.

Sau khi lên taxi, cô gửi cho Doãn Mặc một tin nhắn WeChat: [Tôi về nhà đây, đợi chú nhỏ của tôi tỉnh rồi, anh giải thích với chú ấy, bảo là chúng ta bàn bạc đến kết quả cuối cùng là tạm thời không đi lãnh chứng, đừng có nói sai đó.]

Sau khi trở về nhà cũ của Mộ gia, khi xuống xe Mộ Dữu liếc nhìn WeChat.

Doãn Mặc không trả lời tin nhắn của cô.

Nếu đã đồng ý hợp tác, anh không nên thất hứa.

Mộ Dữu nghĩ thầm, đi về phía ngôi nhà.

Mộ Dữu đi gặp ông nội trước, sau đó đi thang máy lên lầu ba, chuẩn bị trở về phòng ngủ tiếp.

Sau khi đi ngang qua cửa phòng của Thư Minh Yên, cô đột nhiên thay đổi ý định, đẩy cửa đi vào.

Thư Minh Yên mặc một bộ đồ ngủ, nhìn như vừa mới tắm xong, hiện tại đang đắp mặt nạ ngồi ở đầu giường xem phim truyền hình.

Mộ Dữu đi tới, vén chăn chui lên giường, ôm eo cô ấy.

Thư Minh Yên vỗ vỗ mặt cô, cười trêu chọc: “Cậu về sớm thế? Sao không ở trên giường của Doãn Mặc ngủ thêm một chút?”

Mộ Dữu đẩy cô ấy: “ y da, cậu thật là phiền phức!”

Thư Minh Yên lột bỏ mặt nạ trên mặt, một tay đặt ở bên gối nằm xuống, nhìn Mộ Dữu: “Sao tối hôm qua lại cùng anh ấy đi đến một bước kia rồi? Chẳng lẽ trong lòng cậu chưa từng quên anh ấy sao?”

“Làm sao có thể?” Mộ Dữu không chút suy nghĩ lập tức phủ nhận, thở dài nhớ lại tối hôm qua: “Lúc đó tớ uống nhiều quá, nhớ lại chuyện đó thì có chút tức giận, nhưng tớ muốn xem anh ấy có mất bình tĩnh hay không, vì vậy tớ đã trêu chọc anh ấy, sau đó...”

Mộ Dữu mím môi dưới: “Tớ thừa nhận, bị sắc đẹp của anh ấy hấp dẫn là có nguyên nhân.”

Cô và Doãn Mặc đã biết nhau nhiều năm như vậy, anh luôn cư xử như một quý ông.

Anh quan tâm và ân cần với cô, nhưng chỉ giống như một người lớn tuổi chăm sóc đàn em của mình vậy.

Đêm qua là lần đầu tiên cô nhìn thấy một Doãn Mặc khác.

Anh tự nhiên hỏi cô, có thể hôn môi không?

Trước đêm hôm qua, Mộ Dữu sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng những lời như vậy lại có thể nói ra từ một Doãn Mặc cao quý và cấm dục.

Anh không còn xem cô như một đứa trẻ nữa mà coi cô như một người phụ nữ.

Mộ Dữu thừa nhận trong bầu không khí lúc đó, với một khuôn mặt đẹp trai như vậy, anh hỏi cô câu đó với một giọng nói quyến rũ và dễ chịu, cô đã không thể kìm lòng được mà đắm chìm vào đó.

Nhưng sự đắm chìm này chủ yếu là do rượu.

“Đây là nói trong lúc tình cảm mãnh liệt cho nên mới phạm sai lầm, không liên quan đến việc tớ thích hay không, tình cảm của tớ đối với anh ấy đã sớm đi vào quá khứ rồi.”

Thư Minh Yên suy nghĩ một chút rồi nói: “Còn Doãn Mặc thì sao, anh ấy cũng vì tình cảm mãnh liệt mà phạm sai lầm à? Nói thật, lúc cậu nói hai người đã ngủ với nhau rồi, tớ đã rất ngạc nhiên, nhưng không phải cậu, mà là Doãn Mặc. Anh ấy trông giống như là người không có tình cảm và dục vọng gì, lại cẩn trọng và kìm chế, không giống với người sẽ làm chuyện gì đó với cậu.”

“Vốn dĩ tớ cũng cảm thấy như vậy.” Mộ Dữu nhớ lại tối hôm qua, nghĩ đến những đòi hỏi điên cuồng của anh, nhận xét: “Thật ra anh ấy là một kẻ ngụy quân tử, đạo đức giả. Vừa uống say liền bộc lộ bản tính mặt người dạ thú.”

Thư Minh Yên hơi móc khớp ngón tay, vén cổ áo của Mộ Dữu lên để xem và mỉm cười: “Dấu vết này trên người cậu rất rõ ràng, để tớ tưởng tượng xem, trận mây mưa đêm qua chắc chắn đã ở cấp độ của một cơn bão?”

"Đừng nói nữa!” Mộ Dữu đỏ mặt lấy tay cô ấy ra.

Bây giờ khắp người cô vẫn còn đau, mưa to gió lớn làm sao đủ, đây nhất định phải là cấp độ của một trận cuồng phong.

Thư Minh Yên thay đổi tư thế nằm thẳng, thở dài nói: “Bây giờ chuyện của hai người đã bị Mộ Du Trầm biết rồi, chỉ sợ mối quan hệ này về sau cắt không đứt, càng gỡ càng rối.”

“Thôi đi, cậu đừng nói nữa.” Mộ Dữu tự tin nói: 

“Tớ và anh ấy đã thỏa thuận với nhau rồi, chúng tớ sẽ giả vờ là một cặp tình nhân trong vài ngày để ứng phó, giải quyết xong mọi chuyện sẽ tìm cơ hội chia tay.”

Thư Minh Yên xoay đầu qua: “Không đi lãnh chứng sao?”

“Tớ không nghĩ sẽ kết hôn với anh ấy, nếu có thể không lãnh đương nhiên là tốt nhất.”

Thư Minh Yên cười: “Cậu trêu chọc người ta, còn không muốn chịu trách nhiệm?”

Mộ Dữu: “Nếu thật sự có thể để anh ấy nếm trải cảm giác bị tớ vứt bỏ, tớ còn đang rất mong chờ đây. Có điều một người lạnh lùng như anh ấy, có lẽ cũng sẽ không thèm để ý.”

Mộ Dữu không muốn nói tới chuyện này nữa, hỏi: “Bố tớ và gia đình của ông ta đã rời đi chưa?”

Thư Minh Yên gật đầu: “Sáng sớm hôm nay đã đi rồi, đúng rồi, còn để lại quà cho cậu.”

Cô ấy chỉ mấy hộp quà trên bàn: “Là mấy cái đó, nhờ tớ chuyển cho cậu.”

Mộ Dữu xem qua một chút: “Tớ không cần, cậu tự mình giải quyết đi.”

Cô ngáp một cái: “Buồn ngủ quá, tớ ở chỗ này của cậu ngủ một giấc.”

——

Buổi chiều, Mộ Du Trầm và Doãn Mặc cùng nhau trở về nhà cũ của Mộ gia.

Ông cụ rất thích Doãn Mặc, không ngừng trò chuyện với anh.

Nhìn thấy Mộ Dữu từ phòng khách đi xuống, ông cụ vui vẻ vẫy tay: “Trái bưởi nhỏ, lại đây, bạn trai của cháu tới rồi!”

Hai chữ “bạn trai” khiến Mộ Dữu thất thần trong giây lát, ông cụ lại nói: “Cháu và Doãn Mặc yêu nhau tại sao lại giấu giếm không nói, nếu không phải vừa rồi chú nhỏ của cháu nhắc đến với ông nội, ông nội cũng không biết.”

Doãn Mặc nhìn qua bên đó, cười ôn hòa, nói thay cô: “Dữu Dữu da mặt mỏng, có lẽ là bởi vì ngượng ngùng.”

Mộ Dữu thấy bọn họ cứ thảo luận về chuyện này, rất muốn xoay người quay trở lại lên lầu.

Nhưng để đóng vai một cặp đôi yêu đương nồng nhiệt với Doãn Mặc trước mặt mọi người, cô vẫn ngoan ngoãn đi đến ghế sô pha và ngồi bên cạnh Doãn Mặc.

Trò chuyện một hồi, ông cụ sức yếu ngồi không được lâu nên muốn về phòng nghỉ ngơi.

Doãn Mặc đứng dậy đưa ông cụ đi.

Vừa quay người ngồi xuống sô pha, liền nghe thấy Mộ Du Trầm cười lạnh một tiếng: “Lần trước đến nhà tôi còn gọi ông ấy là bố, hôm nay liền đổi giọng gọi ông nội, cậu thay đổi thân phận cũng tự nhiên thật...”

Doãn Mặc cầm cốc nước trên bàn trà lên uống một ngụm: “Có lẽ, sau này tôi phải gọi cậu là chú nhỏ rồi.”

Sắc mặt Mộ Du Trầm tối sầm lại: “Tôi già như vậy sao?”

Không muốn làm bóng đèn, anh ấy cầm áo khoác đi lên lầu.

Chỉ còn lại Doãn Mặc và Mộ Dữu trong phòng khách.

Mộ Dữu gấp gáp chờ không nổi, hỏi anh: “Anh đã đem mọi chuyện nói rõ ràng với chú nhỏ của tôi chưa?”

Doãn Mặc nói “ừm” một tiếng và nhìn những lá trà trôi nổi trong cốc nước: “Anh nói chúng ta tạm thời nói chuyện trước, chờ em tốt nghiệp xong chúng ta sẽ kết hôn.”

Sau khi nghe lời này, Mộ Dữu thở phào nhẹ nhõm: “Như vậy thật tốt, chúng ta chờ qua một hai tháng sẽ tìm lý do chia tay, không liên quan gì đến nhau nữa. Chờ sau này tôi thật sự tốt nghiệp, bọn họ chắc cũng không nhắc tới chuyện này nữa.”

“Có điều...”

Doãn Mặc suy nghĩ một lát: “Buổi sáng chúng ta nói sẽ sớm lãnh chứng, buổi chiều lại đổi ý, chú nhỏ em hình như đã nghi ngờ chúng ta.”

“?”

Các cơ trên mặt Mộ Dữu căng lên, lông mày cau lại, có chút luống cuống: “Tại sao chú ấy lại nghi ngờ? Chú ấy có hỏi anh cái gì không?”

“Cậu ấy im lặng một lúc, hỏi tại sao lại khác với những gì anh nói lúc sáng và hỏi đây có phải là một lời thú nhận đã được bàn bạc trước rồi hay không.”

Trong lòng Mộ Dữu dâng lên: “Vậy anh trả lời thế nào? Anh không thừa nhận đó chứ.”

“Không có.”

Mộ Dữu gật đầu: “Vậy thì tốt, không có chứng cứ, cho dù chú ấy có hoài nghi cũng sẽ không làm gì được chúng ta.”

Doãn Mặc đặt cốc nước xuống, nhìn cô: “Em biết không, chú nhỏ của em luôn đề cao cảnh giác, cậu ấy đã nghi ngờ chúng ta rồi, tạm thời đừng nói đến chuyện chia tay. Còn về cách tốt nhất để hóa giải nghi ngờ của cậu ấy, anh nghĩ tốt hơn hết là chúng ta vẫn nên đi lãnh chứng đi.”

Mộ Dữu im lặng không nói lời nào, Doãn Mặc tiếp tục nói: “Ngày mai anh sẽ đi công tác ở châu  u, có thể phải mất vài ngày anh mới trở về. Trong khoảng thời gian đó, em nên suy nghĩ kỹ càng.”

Điện thoại di động của Doãn Mặc reo lên, liếc nhìn ghi chú anh liền đứng dậy đi ra sân sau nghe máy.

Mộ Dữu vẫn đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, suy nghĩ về những lời của Doãn Mặc.

Không lâu sau, Mộ Du Trầm từ trên lầu đi xuống, có vẻ như anh ấy chuẩn bị rời đi.

Mộ Dữu đứng dậy: “Chú nhỏ, vừa mới trở về đã muốn rời đi rồi? Không ở nhà ăn cơm sao?”

Mộ Du Trầm dừng lại, giống như nghĩ tới điều gì đó, nhìn mặt Mộ Dữu một lúc, nghi hoặc nói: “Cháu và Doãn Mặc thật sự đang yêu đương sao?”

Trong lòng Mộ Dữu treo lơ lửng, ngoan ngoãn cười nói: “Đúng vậy, không phải chúng cháu đã sớm nói cho chú biết rồi sao?”

Mộ Du Trầm không hỏi nữa: “Tốt nhất là như vậy, nếu ngày nào đó để chú biết cháu ở bên ngoài làm bậy, còn lừa chú, cháu chờ bị ăn đòn đi.”

Lúc đầu cô đối với những gì Doãn Mặc nói còn nửa tin nửa thật, nhưng bây giờ cô thật sự tin rồi.

Có lẽ là bởi vì trước kia cô đối với Doãn Mặc lạnh lùng và chán ghét quá mức chân thật, vừa thấy sẽ biết là quan hệ không tốt. Vì vậy nên chú nhỏ mới nghi ngờ liệu hai người các cô có phải là một cặp tình nhân thật sự hay không.

Mộ Dữu một mình chìm đắm trong suy nghĩ, không biết tiếp theo nên làm gì.

Không lâu sau, Doãn Mặc cất điện thoại di động, từ trong sân đi ra: “Làm gì mà ngẩn người như vậy, suy nghĩ kỹ lời anh vừa nói đi.”

Mộ Dữu quay lại, dáng người cao lớn của anh đứng ở trước mặt cô, khuôn mặt lạnh lùng với những đường nét sâu thẳm.

Cô mấp máy môi, còn chưa kịp mở miệng, cô đã nhạy bén nghe thấy tiếng xe ô tô từ bên ngoài chạy vào.

Giống như là chiếc mà chú nhỏ Mộ Du Trầm của cô vừa mới lái ra ngoài.

Chắc chú ấy đã để quên gì đó nên mới trở về lấy.

Bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để xua tan đi những nghi ngờ của chú nhỏ cô, Mộ Dữu lao về phía Doãn Mặc mà không cần suy nghĩ gì.

Cô nhón chân, chủ động câu lấy cổ anh, nhẹ giọng nói: “Hôn tôi, nhanh lên!”

Doãn Mặc: “?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp