Nụ Hôn Ngọt Ngào Sau Hôn Nhân

Chương 10


10 tháng

trướctiếp

Hôm nay Doãn Mặc đến đây là vì chuyện quyên góp tiền tài trợ cho  tòa nhà phòng thí nghiệm đang được xây dựng tại Đại học A. Sau giờ làm việc, các lãnh đạo trường muốn tiễn anh, nhưng Doãn Mặc đã lịch sự từ chối.

Anh và Trịnh Lâm cùng nhau đi ra khỏi cổng trường, nhìn thấy cách đó không xa xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, Doãn Mặc đã giảm tốc độ và dừng lại bên cạnh chiếc xe.

Trịnh Lâm cảm nhận được sự kỳ lạ của anh, nhìn theo tầm mắt của ông chủ, trong nháy mắt đã nhìn thấy Mộ Dữu.

Dung mạo của Mộ Dữu ở trường học thực sự rất bắt mắt, cô mặc một chiếc váy trắng và một chiếc áo khoác len màu nâu nhạt, dưới ánh nắng, nước da của cô rất trắng, và đôi lông mày đẹp như tranh vẽ.

Nghe nói cô là hoa khôi của trường Đại học A, Trịnh Lâm cảm thấy danh hiệu này đặc ở trên người cô là rất xứng đáng.

Vốn dĩ vẫn còn thời gian một tuần tới để giải quyết vấn đề của tòa nhà phòng thí nghiệm, nhưng Trịnh Lâm không thể nào hiểu nổi tại sao ông chủ nhất định phải đến đây trong hôm nay.

Lúc này khi nhìn thấy Mộ Dữu ở trong khuôn viên trường học, anh ta mới chợt hiểu ra.

Có lần ông chủ nói chuyện điện thoại với chủ tịch của tập đoàn Mộ thị, anh ta đã vô tình nghe được.

Hình như hiện tại ông chủ và Mộ Dữu đang yêu nhau.

Trong trường có rất nhiều người, có lẽ không thuận tiện để đôi tình nhân nói chuyện.

Ánh mắt Trịnh Lâm khẽ động, đột nhiên nói: “Doãn tổng, cô gái bên cạnh Mộ tiểu thư là em họ của tôi, cũng không biết con bé và các bạn học chuẩn bị đi đâu, đúng lúc gặp bọn họ, nếu không tôi bảo các em ấy lại đây nói vài lời?”

Vẻ mặt Doãn Mặc lạnh lùng, không nói lời nào, ánh mắt vẫn đặt ở trên người Mộ Dữu ở phía xa.

Anh rõ ràng cảm giác được Mộ Dữu cố ý quay đầu đi chỗ khác, không muốn nhìn anh.

Doãn Mặc nhớ lại lần chia tay lúc trước, cuối cùng Mộ Dữu đã nói một câu: “Nếu anh không nghĩ ra mình sai ở chỗ nào thì đừng có nói chuyện với tôi nữa. Bổn tiên nữ tạm thời từ chối cùng anh đóng vai tình nhân, nếu chú nhỏ của tôi có hỏi, anh cứ nói là chúng ta cãi nhau!”

Đột nhiên, Đồng Lạc Dao dẫn đầu chạy tới.

Cô ta vui vẻ gọi Trịnh Lâm: “Anh họ!”

Ánh mắt dừng ở trên người Doãn Mặc, gương mặt Đồng Lạc Dao đỏ bừng, giọng nói dịu dàng: “Xin chào, Doãn tổng, em là Đồng Lạc Dao, anh cũng có thể gọi em là Lạc Dao.”

Doãn Mặc đứng sừng sững ở đó, giống như không nghe thấy, chỉ giương mắt nhìn ba cô gái đi theo sau.

Đôi mắt anh dừng lại trên một người nào đó, không bao giờ rời đi.

Thấy Mộ Dữu và mọi người đến gần, Đồng Lạc Dao giới thiệu: “Bọn họ đều là bạn cùng phòng của em.”

Bởi vì Mộ Dữu lớn lên xinh đẹp, cô rất nổi tiếng với các nam sinh ở trường, thường xuyên có người hay tỏ tình với cô.

Mỗi lần đi cùng một chỗ với Mộ Dữu, tự động sẽ không có ai chú ý đến cô ta.

Đối với chuyện đó, trong lòng Đồng Lạc Dao vẫn luôn cảm thấy khó chịu.

Cô ta chưa bao giờ mơ rằng một ngày nào đó trước mặt Mộ Dữu, cô ta sẽ có thể nói chuyện với một người như Doãn Mặc.

Đồng Lạc Dao cuối cùng cũng nhướng mày, nhiệt tình giới thiệu với Mộ Dữu và những người khác: "Đây là anh họ của tớ và Doãn tổng của tập đoàn Quân Hoa."

Hách Mộng Thành và Trách Trách không giấu nổi sự hưng phấn, đều lúng túng chào hỏi: “Chào Doãn tổng, chào anh họ.”

Thấy Mộ Dữu im lặng, Hách Mộng Thành kéo tay áo cô.

Lúc này Mộ Dữu mới nặn ra một nụ cười khéo léo: “Xin chào.”

Trịnh Lâm nhìn Doãn Mặc, sau đó nhìn Mộ Dữu, cuối cùng hỏi Đồng Lạc Dao: “Các em đây là chuẩn bị đi ra ngoài chơi à?”

Đồng Lạc Dao nói: “Không phải ạ, bọn em đang định cùng nhau đi ăn.”

“Ăn cơm à.” Trịnh Lâm quay đầu thử hỏi Doãn Mặc: “Doãn tổng, chúng ta cũng chưa có ăn cơm, nếu không thì cùng nhau đi?”

Doãn Mặc nhìn đồng hồ: “Được.”

Mộ Dữu: “!”

Hai mắt Đồng Lạc Dao nhất thời sáng lên: "Không biết đồ ăn gần trường chúng ta có hợp với khẩu vị của Doãn tổng hay không."

Trịnh Lâm: "Không sao, anh biết có một quán ăn không tồi, để anh dẫn mọi người tới đó."

Mộ Dữu vốn dĩ không muốn cùng bọn họ đi ăn cơm, vì vậy cô lễ phép cười nói: "Không cần làm phiền anh, chúng ta muốn ăn cái gì cũng được, huống chi chiếc xe này không thể chứa nhiều người như vậy."

“Gọi thêm một chiếc taxi nữa là được.” Trịnh Lâm nhanh chóng đưa ra một giải pháp, đề nghị: “Như thế này đi, bọn em đi taxi sẽ không tìm được địa điểm, để hai bạn học trên xe này, còn anh sẽ đưa hai bạn còn lại đi bắt xe."

Đồng Lạc Dao nghe nói có thể ngồi chung xe với Doãn Mặc, trong lòng thầm vui mừng, lập tức xung phong nói: "Anh họ, vậy em..."

“Em đi theo anh.” Trịnh Lâm trực tiếp mang cô ta theo, sau đó tùy ý gọi Trách Trách: “Còn có anh, ba người chúng ta đi đón taxi đi.”

Lúc đi tới cổng trường, Đồng Lạc Dao có chút bất mãn: “Tại sao em phải đi theo anh, lúc nãy để em ngồi trong chiếc xe kia không phải được rồi sao?”

“Chúng ta là anh e

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp