Thập Niên 70: Kiều Thê Khó Làm

Chương 41


10 tháng

trướctiếp

Đến cơ sở bên cạnh, cảm giác "tất cả mọi người đều đọc báo, cô và bạn cùng phòng không hề hay biết" của Nhan Chiêu Nhược càng mãnh liệt hơn.

Đặc biệt là khi bước vào giảng đường lớn, có không ít bạn học từ cơ sở chính đến, hình như là quen biết cô nên khi thấy cô đến thì lập tức mở to mắt, thì thầm bàn tán. Sau đó một truyền mười, mười truyền trăm, giảng đường lớn yên tĩnh rất nhanh đã biến thành chợ thức ăn náo nhiệt. Tất cả các bạn học đều dùng ánh mắt kỳ lạ quan sát cô.

Nhan Chiêu Nhược đành phải giả vờ bình tĩnh cùng Hùng Trân tìm một chỗ ngồi xuống. Chờ giáo sư Doãn đi vào, giảng đường lớn mới dần khôi phục sự yên tĩnh, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Lớp học của giáo sư Doãn linh động thú vị, không hề nhàm chán. Cho dù nội dung có khô khan thì từ miệng ông ấy nói ra không những dễ hiểu mà lại làm cho người ta ghi nhớ sâu sắc khiến Nhan Chiêu Nhược ước rằng có thể ở lại học thêm mấy tiết nữa của ông ấy. Đáng tiếc, trong nháy mắt đã đến giờ tan học. Các cô cũng có lịch học của riêng mình, không thể thường xuyên đến tham dự bài học của giáo sư Doãn được.

Thu dọn vở ghi chép, Nhan Chiêu Nhược muốn nhanh chóng rời đi với bạn cùng phòng để tránh ánh mắt của các bạn xung quanh. Tuy rằng đều là ánh mắt tán thưởng nhưng bị nhìn chằm chằm như vậy thì cũng không dễ chịu lắm.

Khi đi ngang qua bục giảng, đột nhiên giáo sư Doãn gọi cô lại.

"Bạn học này ở lại, em là sinh viên khoa tiếng Anh được lên báo Bắc Kinh sao?"

Da đầu Nhan Chiêu Nhược căng thẳng, quay người lại cười nói: "Đúng vậy giáo sư Doãn. Em tên là Nhan Chiêu Nhược."

Giáo sư Doãn đẩy đẩy cặp kính trên sống mũi, ân cần nói: "Tôi nghe băng tiếng Anh do em lồng tiếng rồi, em nói tiếng Anh rất tốt. Thế nào? Ngồi ở lớp học của tôi có hiểu hết chưa?"

Được quan tâm đặc biệt khiến Nhan Chiêu Nhược sinh ra cảm giác lo sợ: "Đã hiểu rồi ạ, bài giảng của giáo sư rất sâu sắc. Trước khi đến em còn lo lắng sẽ nghe không hiểu nhưng thầy nói rất thú vị, em đều ghi chép cả rồi. Sau này hy vọng có cơ hội được nghe lại bài giảng của thầy."

Giáo sư Doãn: "Nếu đã thích như vậy có thời gian thì thường xuyên đến đây. Có cái gì không hiểu thì có thể đến hỏi tôi."

Ngay cả một giáo sư lớn như giáo sư Doãn mà cũng để tâm đến chuyện này khiến cô giật mình, liên tục gật đầu đồng ý sau đó mới phất tay chào tạm biệt.

Bây giờ Nhan Chiêu Nhược rất muốn nhanh chóng ra ngoài để xem tình hình bán băng nhưng buổi chiều còn có hai tiết học quan trọng, bài tập nặng nề, cơm tối cũng chỉ ăn được có vài miếng liền vội càng chạy đi tự học tối. Lịch trình dày đặc khiến cô không thể ra ngoài.

Cũng may ngày hôm sau Doãn Vinh Vũ đã đến Kinh Đại tìm cô. Vừa gặp mặt, Nhan Chiêu Nhược đã thấy khuôn mặt rạng rỡ, sáng ngời của anh ta. Hoàn toàn khác biệt so với bộ dạng chán nản lúc trước.

"Này, cầm lấy!" Anh ta đưa một túi quà màu đen cho cô.

"Gì vậy?"

Nhan Chiêu Nhược nhận lấy mở ra xem, bên trong là một cây bút máy Montblanc. Thân bút óng ánh, nắp bút làm bằng bạc, trên đầu bút còn điêu khắc hoa văn tinh xảo. Tuy rằng cô không tinh tường, hiểu rõ về bút nhưng nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy giá trị của cây bút này không hề rẻ.

Cô ngay lập tức trả cây bút về hộp

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp