Thập Niên 70: Kiều Thê Khó Làm

Chương 40


11 tháng

trướctiếp

Sau khi tất cả các bạn cùng lớp tự giới thiệu xong, giảng viên để cho mọi người chủ động xung phong làm ứng cử viên cán sự cho lớp, đương nhiên vị trí đầu tiên phải chọn là lớp trưởng.

Ngày đầu tiên khai giảng, các bạn cùng lớp chưa quen thuộc với nhau, còn đang trong giai đoạn kiêng dè. Sau khi giáo viên nói xong thì không ai có ý định giơ tay lên. Hồng Xuân nhìn quanh lớp học một vòng, đột nhiên tim cô ta đập nhanh hơn. Cảm thấy cuối cùng cơ hội cũng đến rồi, lúc này cô ta đứng lên, tự tin ngẩng cao đầu, thuần thục lưu loát nói một đống ưu thế tranh cử của mình, còn nói sau khi được làm lớp trưởng sẽ giúp đỡ các bạn cùng lớp như thế nào.

Có cô ta mở đầu, sau đó cũng có thêm mấy bạn học tham gia tranh cử nhưng nhìn chung, ưu thế của Hồng Xuân rõ ràng vượt xa hơn các bạn còn lại. Nhất là khi các bạn học nghe nói cha cô ta là giám đốc của một xí nghiệp may, mẹ là giám đốc xưởng dệt. Bạn học đều bị sự giàu có của cô ta lấn át, hơn nữa ban nãy cô ta còn hứa nếu được bầu làm lớp trưởng thì cô ta sẽ nói cha mẹ tặng âu phục kiểu Tây cho từng bạn trong lớp. Để sau này mọi người có tiếp xúc với người ngoài cũng sẽ không bị coi thường.

Những lời nói đó khiến các bạn cùng lớp đều xao động thì thầm to nhỏ với nhau. Mọi người đều đang bàn tán về nữ sinh khí khái ngút trời này.

Cái cằm kiêu ngạo của Hồng Xuân như muốn hướng lên trời. Cô ta rất hài lòng khi thấy mọi người có phản ứng như vậy.

Cha mẹ cô ta đã từng nói với cô ta rằng mọi người đều ghét những người giàu có, cảm thấy người giàu đều rất độc ác thế nhưng ai cũng muốn giàu có. Bởi vì có tiền thì đã có thể giải quyết chín mươi phần trăm rắc rối. Tương tự như vậy, cô ta muốn sử dụng tiền để mua sự kính trọng, khâm phục của người khác. Cho dù đó là thật lòng hay giả tạo, dù sao chỉ cần vâng lời là được.

Nghe tiếng bàn tán trong phòng học, Hồng Xuân nhếch khóe miệng, cảm thấy chức lớp trưởng này đã được quyết định.

Chờ sau khi trở thành lớp trưởng, cô ta có thể lợi dụng quyền lợi trong tay sử dụng nhiều phương thức trả thù ‘hồ ly tinh’ Nhan Chiêu Nhược. Khiến cho mỗi ngày ở Kinh Bắc của cô đều là ác mộng.

Ai bảo cô hết lần này đến lần khác nhục mạ cô ta. Thậm chí còn ra tay đánh cô ta, thật sự là chê bản thân sống quá lâu.

-

Trên bục, giảng viên mỉm cười, lẳng lặng nhìn qua khuôn mặt của từng sinh viên trong lớp. Cuối cùng giảng viên dừng lại trên khuôn mặt vẫn im lặng từ nãy đến giờ của Nhan Chiêu Nhược.

"Bạn học Nhan, sao em không tranh cử?"

Bất ngờ bị giảng viên gọi đến khiến Nhan Chiêu Nhược không kịp đề phòng. Mà các bạn học khác cũng vì câu hỏi này mà dừng nói chuyện, nhìn về phía cô. Cô đành phải buông cây bút trong tay trả lời: "Em không có kinh nghiệm lãnh đạo quản lý người khác, sợ rằng mình làm không tốt."

Trên thực tế, cô không có hứng thú với vị trí cán bộ lớp. Nhan Chiêu Nhược cảm giác công việc này vừa chiếm thời gian và năng lượng, lại nhiều phiền phức lại. Cô có rất nhiều dự định trong bốn năm đại học nhưng cán sự lớp chưa từng nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô.

Nhưng giảng viên nói: "Tính cách của em quá yếu đuối nội tâm, nên rèn luyện khả năng đối nhân xử thế của mình nhiều hơn, can đảm để thể hiện suy nghĩ của mình. Nếu không năng lực chuyên môn mạnh đến đâu thì khi ra xã hội cũng rất dễ bị người ta chèn ép."

Ý tứ của giảng viên đã rất rõ ràng, giảng viên không muốn để một người ưu tú như Nhan Chiêu Nhược quá bị động, hy vọng cô cũng có thể nắm lấy cơ hội này rèn luyện bản thân thật tốt.

Ở bên cạnh, Hùng Trân cũng bắt đầu khuyên cô nhanh chóng giơ tay lên. Trong lòng Nhan Chiêu Nhược thầm đấu tranh, cô cảm thấy giảng viên thật sự là lo nghĩ cho mình. Nếu cô không xung phong thử một chút thì có vẻ không biết tốt xấu.

Suy nghĩ một chút, Nhan Chiêu Nhược đứng lên. Ai ngờ trong phòng học đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt của các bạn học, họ đang vỗ tay vì dũng khí của cô.

Nhan Chiêu Nhược mỉm cười, chờ các bạn dừng vỗ tay mới dịu dàng nói: "Cảm ơn mọi người! Trước tiên ưu thế tranh cử của tớ cũng chỉ có trình độ tiếng Anh tương đối tốt. Sau này các bạn có vấn đề gì mà tớ có thể giúp được chắc chắn sẽ không giấu diếm. Hơn nữa trước kia tớ luôn làm công việc dịch tiểu thuyết tiếng Anh. Nếu có bạn học cần làm thêm hoặc có thắc mắc ở phương diện này thì cũng có thể đến hỏi tớ."

Sau khi nói thêm một câu cảm ơn, Nhan Chiêu Nhược liền ngồi xuống.

Giảng viên thấy không ai giơ tay để tranh cử nữa nên bắt đầu bỏ phiếu.

Hồng Xuân xoay cây bút trong tay, trên mặt cô ta là một nụ cười tr

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp