Bình nước nóng kia kèm theo một làn sương trắng dày đặc bị
phun ra, mùa đông mọi người ăn mặc dày, nhưng hắt lên người cũng không phải đùa
giỡn, vị phục vụ kia sợ tới mức tay chân luống cuống, vừa nói xin lỗi, một bên
giúp Doãn Vinh Vũ cởi áo khoác ra, đợi tay áo len kéo lên, chỉ thấy cánh tay
Doãn Vinh Vũ đỏ bừng một mảnh, chỉ sợ lát nữa sẽ nổi lên bọt nước.
Người phục vụ run rẩy nói: "Tôi
đi vào nhà bếp lấy một ít nước tương, nghe nói có thể chữa bỏng."
Nói xong xoay người muốn đi, Nhan
Chiêu Nhược lại lắc đầu, đỡ Doãn Vinh Vũ dậy nói: "Đó là phương thuốc, nếu
không làm tốt, chỗ bị bỏng dễ bị nhiễm trùng, tốt nhất là nhanh chóng dùng nước
lạnh rửa sạch, sau đó đến bệnh viện để bác sĩ điều trị.”
Nhân viên phục vụ vội vàng dẫn đường
cho bọn họ, giữa đoàn người kẹp doãn Vinh Vũ đau đến nhe răng trợn mắt đi vào
phòng bếp.
Tần Sùng Vũ nhìn bóng dáng Nhan
Chiêu Nhược tràn ngập lo lắng, nhấc chân muốn đuổi theo hỗ trợ, nhưng do dự vài
giây lại buông tha.
Bàn tay thon dài của anh buông xuống
bên cạnh, vô thức nắm chặt tay lại buông ra, trong khoảng thời gian hơn một
phút này, trong đầu anh hiện lên đủ loại ý niệm, cuối cùng vẫn chậm rãi ngồi
trở lại vị trí.
Võ Chí Huy ngồi bên cạnh am hiểu
quan sát sắc mặt, thấy anh thay đổi, bỗng nhiên đứng lên vẻ mặt phức tạp nhìn
khách nhân ở bàn khách khác trong khách sạn, nhưng không có ý muốn tiến lên
chào hỏi, liền cười hỏi: "Tổ trưởng Tần gặp người quen rồi sao?”
Tần Sùng Vũ đè nén cảm xúc bốc lên
trong lòng, đã nhanh chóng làm cho mình khôi phục trấn định, thản nhiên nói:
"Không có, nhận sai người.”
Rốt cuộc là nhận nhầm thành ai, phản
ứng lớn như vậy?
Võ Chí Huy không rõ còn muốn truy
vấn thêm hai câu nữa, nhưng Tần Sùng Vũ rõ ràng không muốn nói, cậu ta cũng không
dám nhiều l ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.