Lông mi của Sở Thần An run lên, ngay cả lông tơ sau lưng
cũng dựng lên.
Cậu thấy sắc mặt người đàn ông trước mắt u ám, đường nét ngũ
quan rõ ràng, dáng người cao gầy. Trên vạt áo bệnh nhân còn dính mấy vết máu đỏ
tươi...
Mái tóc đen như mực của hắn rũ xuống nhưng vẫn để lộ đôi mắt
đen láy: "Vợ của tôi cũng được coi là bệnh nhân, rõ ràng em ấy còn sống
khỏe mạnh, em ấy cũng cần uống thuốc. Cậu không nghĩ vậy sao bác sĩ?"
Hắn cúi đầu, không rõ cảm xúc trong ánh mắt nhưng trong lời
nói lại mang theo sự lạnh lùng khiến người ta sợ hãi. Hắn dùng ngón tay thon
dài, tái nhợt từ từ lau vết máu trên vạt áo.
"Không, không phải." Sở Thần An vội vàng trả lời.
Cậu lui lại hai bước, hoảng sợ nói: "Tôi… Hôm nay tôi
chỉ mang theo một phần thuốc." Đối mặt với tên điên Thẩm Vọng này, Sở Thần
An nhất định phải tiếp lời hắn. Nếu không đêm nay cậu rất khó sống sót để ra
ngoài.
Cậu run rẩy nói: "Ngày mai… Ngày mai tôi sẽ bổ
sung."
"Xem ra bác sĩ mới tới không thuần thục nghiệp vụ
rồi…" Thẩm Vọng bóp thuốc. Hắn mở ống tiêm trước mặt Sở Thần An, từ từ đi
về phía cậu.
"Cộc, cộc, cộc,..."
Tiếng bước chân của hắn trên sàn nhà.
"Cũng có thể giải thích được." Thẩm Vọng rũ mắt,
giọng nói trầm thấp u ám. Hắn đến gần Sở Thần An rồi lại nói: "Nhưng mà
sao bác sĩ lại có thể bỏ quên vợ tôi? Em ấy sẽ đau lòng lắm đấy."
Nói xong hắn cầm lấy ống tiêm, trực tiếp đâm vào cánh tay
trái của mình mặc cho máu chảy ra từ ống tiêm…
Sở Thần An thấy vậy thì run rẩy.
Sau khi tiêm xong, hắn đưa ống tiêm cho Sở Thần An.
"Xin… Xin lỗi!" Tay Sở Thần An run rẩy nhận lấy
ống tiêm.
Thẩm Vọng đến gần Sở Thần An, mặt họ chỉ cách khoảng hai
mươi cen - ti - mét. Sở Thần An đeo khẩu trang màu trắng, đôi mắt hoa đào lấp
lánh khẽ run, sáng ngời như ẩn chứa những vì sao.
Thẩm Vọng hơi giật mình, đáy mắt hiện lên một tia tăm tối.
Hắn nhìn chằm chằm Sở Thần An hồi lâu, khẽ cảm thán một
tiếng rồi dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Bác sĩ, mắt của cậu rất
đẹp!"
Tim Sở Thần An đập thình thịch. Khi đối mặt với ánh mắt cực
kỳ áp bách của Thẩm Vọng, cậu không khỏi run rẩy: "Cảm ơn, cảm ơn!"
"Đẹp như vợ tôi..." Thẩm Vọng lại kề sát thêm một
chút. Nhìn cậu một lúc lâu rồi lại nói: "Thật trùng hợp."
"Thật sự…" Sở Thần An và Thẩm Vọng nhìn nhau ở
khoảng cách rất gần, cậu vội vàng cúi đầu: "Tôi… Đến lúc tôi về rồi."
Cậu lui về sau hai bước, đang muốn xoay người bỏ chạy thì
Thẩm Vọng giơ tay lên nắm bả vai cậu: "Bác sĩ, sao lại chạy?"
Môi hắn khẽ nhếch lên, trong đôi mắt u ám hiện lên ý cười
nhẹ: "Yên tâm! Vợ của tôi bảo tôi phải tôn trọng người khác nên từ trước
tới nay tôi đều rất nghe lời."
"Cảm ơn bác sĩ đêm nay đã tới đưa thuốc cho tôi."
Thẩm Vọng thu tay lại.
Sở Thần An nuốt khan cổ họng khô khốc: "Không… Không có
gì. Vậy tôi đi trước…"
"Ngày mai bác sĩ cũng tới đưa thuốc cho chúng tôi
nhé!" Thẩm Vọng ngắt lời cậu, hắn nhìn cậu thật lâu rồi lại nói: "Nhớ
phải đến sớm một chút, trễ quá em ấy sẽ ngủ mất. Bác sĩ yên tâm! Vợ tôi rất
ngoan, em ấy biết phối hợp uống thuốc."
Đôi mắt Sở Thần An rũ xuống. Rõ ràng ngày mai không phải ca
trực của cậu…
"Được, tôi về trước." Âm thanh Sở Thần An rất
th ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).