Ánh Trăng Sáng Tỏ

Chương 47. Đừng nên có âm mưu ngay từ đầu.


10 tháng

trướctiếp

Giữa tháng bảy, Từ Chu Diễn nộp đơn xin từ chức lên phòng nhân sự, trên thư ghi từ chức vì lý do cá nhân, tất cả mọi người đều biết, Giám đốc Từ vì sinh bệnh nên hơn nửa tháng nay đều không có tới công ty, việc xin từ chức như vậy cũng khá hợp lý.

Thư từ chức cần phải được chủ tịch ký tên, đơn xin từ chức đã được đưa tới phòng làm việc của chủ tịch. Quan Tịnh không đồng ý ký tên, ông ấy nghĩ rằng có nguyên nhân khác, nên tự mình gọi hỏi Từ Chu Diễn từ chức vì nguyên nhân gì, hay vẫn là do cơ thể không khỏe.

Từ Chu Diễn do dự một lát, anh nói ra nguyên nhân chính xin từ chức.

Đương nhiên Từ Chu Diễn vốn có thể mượn cớ, nhưng nghĩ đến đã xin từ chức ở một công ty nổi tiếng như vậy, thì anh cũng đã nghĩ đến việc gánh vác trách nhiệm tương ứng.

Quan Tịnh nghe xong nguyên nhân của anh, yên lặng rất lâu, nói với anh, mỗi người có chí riêng, đồng ý cho anh từ chức.

*

Từ khu phát triển Quảng Tân lái xe về nhà, một chiếc xe màu đen Volkswagen Santana tới đón cô, thân xe dính một lớp bùn dày, thoạt nhìn như nửa tháng nay không rửa xe.

Mấy năm trước, trong thành phố đẩy mạnh quảng bá về một thành phố bọt biển, ngoài trừ đường cái, lối đi bộ, khắp nơi đều trồng rất nhiều loại cây, khắp nơi toàn là bùn, gần đây trời đã mưa rất lớn vài ngày liên tiếp, người và xe đều phải dính bùn.

Khi lên xe, cô còn nói thầm với lái xe nên đi rửa xe, sau khi ngồi ổn định, nhìn thấy một lỗ hổng trên khuỷu tay áo của tài xế, anh ta vẫn chưa nói lời nào.

Tài xế quay đầu hỏi cô: “Có phải số đuôi là 3612 không?”

“Vâng.” Cô trả lời.

Tài xế ấn vào nút khách hàng đã lên xe, mở hướng dẫn chỉ đường, anh ta đánh tay lái hỏi cô: “Tan làm trễ như vậy sao?”

Hôm nay, cô quay phim tới giờ này mới xong, tuy là làm công cho mình, nhưng cũng xem như là làm công.

“Xem như vậy đi.” Quan Tố Thư nói.

“Làm ca tối.” Tài xế trò chuyện với cô.

Quan Tố Thư cảm thấy khá mới lạ, cô là sinh viên mấy năm rồi, giờ lại có người nghĩ cô là nhân viên văn phòng, cô nghĩ một lát, nói: “Phải tăng ca.”

Tài xế cảm thán: “Con tôi đã từng làm việc ở khu phát triển bên này, nó làm trong nhà máy, có lúc phải làm ca tối, nên ban ngày không dậy nổi, buổi tối không ngủ, cũng không nói chuyện nhiều với người nhà, haiz.”

Lời cảm thán của một người cha làm cho Quan Tố Thư hơi chột dạ.

Cô về nhà bởi vì ban ngày ba cô gọi điện thoại, hỏi cô sao không về nhà.

Gần đây cô đều không về nhà, toàn tâm toàn ý làm trong trường quay, có lúc nào rảnh rỗi, cô đều chạy tới bên Từ Chu Diễn.

Thật ra, có lần Quan Trình Dục đến kiểm tra trường quay của cô một lần, cả trường quay đều bận tới mức chân không chạm đất, không ai quan tâm tới anh ta, anh ta đứng xem một lúc, nhắc nhở Quan Tố Thư phải chú ý thân thể, không lâu sau thì rời đi.

Gần đây, có phải cô không quan tâm tới người nhà mình?

Quan Tố Thư tự cảm thấy có lỗi.

Hơn mười giờ tối, cô về tới nhà, vừa mệt vừa đói, vừa vào cửa đã gọi quản gia: “Chú Chung, có đồ ăn không ạ? Cháu đói chết luôn rồi.”

“Tiểu thư, còn chưa ăn cơm sao?” Quản gia lo lắng nói.

“Cháu ăn rồi, nhưng đồ ăn đã tiêu hóa hết rồi, cháu muốn ăn một chút gì đó, tùy tiện nấu một chút mì đi ạ, cháu đói chết mất.”

Quan Tịnh nghe được lời cô nói, dạy bảo cô: “Con nói cái gì, đừng cả ngày sống chết như vậy!”

Đối với sự kiêng kị của những người lớn, Quan Tố Thư cũng không để bụng mấy. Cô để túi trên giá, hi hi ha ha nói: “Đương nhiên là nói tiếng người rồi ạ.”

Cô nhìn xung quanh, hỏi: “Anh đâu rồi ạ?”

“Trên lầu.”

“Dạ.” Quan Tố Thư mang dép đi vào phòng khách, rót nước, uống một ngụm lớn, đổi giọng, hỏi: “Ba, ba gọi con về có chuyện gì thế?”

“Sao, không gọi con về, con không định trở về sao?”

 Quan Tố Th�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp