Trúc Mã Và Thế Thân Chạy Trốn Rồi

Chương 8: Tùy em ấy đi


10 tháng

trướctiếp

Kỷ Khiêm mơ mơ màng màng nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói chuyện, khi làm cấu trúc trò chơi, thức đêm cũng xem như là chuyện bình thường, có điều cũng không mệt mỏi giống như hôm nay, là một loại mệt mỏi truyền ra từ đáy lòng.

Hai người Thù Pháp Đông và Đằng Mục đang ở bên ngoài nói về vấn đề công nghệ thực tế ảo chiếm lĩnh thị trường.

"Thật ra trò chơi của chúng ta thiết kế thành VR đã có chút hiệu quả, chỉ là ảnh ba chiều nhập vai vẫn luôn không có tiến triển, nếu có thể chơi trò chơi nhập vai, khẳng định sẽ thu hút được một bộ phận rất lớn người chơi."

"Đông Tử, cái này không vội, hiệu quả của công nghệ thực tế ảo VR trong trò chơi của chúng ta vẫn chưa đủ lý tưởng."

"Phía tổ thiết bị có tiến triển không? Thiết bị VR lần trước bọn họ giao tới, máy chủ quá cồng kềnh."

"Ngày hôm qua đã giao tới một tổ mới, lần này đã có bước đột phá." Thù Pháp Đông lấy điện thoại ra đưa ảnh tới: "Chúng ta không cần di chuyển hết hoàn toàn bối cảnh của trò chơi, di chuyển một chút thôi thử xem thế nào? Giữ lại khu thành phố chính là được, rồi tiếp tục mở rộng sau, quan trọng nhất chính là nắm bắt cơ hội trước, chiếm đoạt thị trường..."

"Không được, trò chơi này phải làm, chúng ta phải làm tốt nhất để ra mắt." Đằng Mục vừa nói vừa đẩy cửa phòng nghỉ ra, anh ấy đang định lấy ly nước của mình lại nhìn thấy trên giường có một người đang nằm: "Em ba, sao em lại ngủ ở đây?"

Lúc đầu bọn họ khởi nghiệp thường xuyên thức suốt đêm, liền dứt khoát thay đổi cả văn phòng thành phòng nghỉ như vậy để ngủ, còn để một ít quần áo cá nhân ở bên trong, mấy năm nay cũng thỉnh thoảng ở lại chỗ này ngủ trưa một chút.

Lúc này Kỷ Khiêm mới cau mày tỉnh lại, ngồi yên ở một bên, vẻ mặt hiếm thấy có chút mờ mịt, Đằng Mục đi vào phát hiện sắc mặt của Kỷ Khiêm không được tốt: "Em ba, có phải em bị cảm lạnh rồi không?"

"Anh Mục, anh Đông." Giọng nói của Kỷ Khiêm có hơi khàn, cảm giác mí mắt của mình nặng xuống.

Thù Pháp Đông nghe vậy, liền đưa ly nước ấm đến cho Kỷ Khiêm: "Em ba uống ly nước trước đi." Anh thuận tay thử sờ trán Kỷ Khiêm so với độ ấm trên trán mình: "Hình như không có phát sốt."

Kỷ Khiêm uống ly nước, giọng nói thoải mái hơn một chút: "Em không sao đâu."

Đằng Mục cũng đi vào, có chút không yên tâm: "Vậy tại sao sắc mặt lại kém như thế?" Anh lấy ra một gói Bản Lam Căn* từ trong ngăn tủ: "Mặc kệ có sao hay không thì cũng uống trước một ly Bản Lam Căn rồi nói tiếp."

*Bản Lam Căn: Thuộc loài thực vật, tên thuốc trong y học cổ truyền của rễ cây Tùng Lam.

"Đúng vậy, lo trước tránh hoạ." Thù Pháp Đông cầm ly nước qua, đưa tới một gói Bản Lam Căn.

Kỷ Khiêm nghe thấy bọn họ lải nhải thì có chút bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại cũng vô cùng thuận theo.

Đằng Mục thừa dịp Kỷ Khiêm đang rửa mặt, tỏ ý bảo Thù Pháp Đông đi ra ngoài trước. Bọn họ quen biết hồi đại học, lại cùng chung chí hướng nên cùng nhau gây dựng sự nghiệp, bọn họ không dựa vào gia đình, một đường dốc sức làm đến tận bây giờ, cũng đã sắp mười năm rồi, nói là anh em ruột thì cũng không quá.

Khi còn đi học Kỷ Khiêm vẫn còn nhỏ, là người nhỏ tuổi nhất trong phòng, bọn họ luôn xem Kỷ Khiêm như em trai, hiếm khi thấy hình tượng của Kỷ Khiêm lôi thôi như thế, vậy mà ngay cả áo khoác cũng không cởi đã trực tiếp đi ngủ.

Thù Pháp Đông đưa mắt ra hiệu, Đằng Mục cũng lắc đầu, hai người mờ mịt mà đối mặt nhìn nhau.

Đằng Mục nhíu mày, kêu Thù Pháp Đông đi ra ngoài: "Kệ đi, nó muốn nói thì tự nhiên sẽ nói cho chúng ta biết, chúng ta đến văn phòng trước rồi tiếp tục nói chuyện thị trường VR đi..."

Kỷ Khiêm nhìn chính mình trong gương, vẻ mặt hiu quạnh và tiều tụy, trên mí mắt dường như có hơi sưng đỏ, mặc áo mà ngủ nên quần áo bên ngoài tất nhiên cũng nhăn nhúm, khó trách hai người bọn họ lại phản ứng như vậy. Có điều hai người họ cũng không hỏi nhiều mà để không gian lại cho anh tự mình xử lý.

Kỷ Khiêm mỉm cười, cởi áo khoác treo lên sau đó cuốn ống tay áo lên vốc nước hắt lên trên mặt.

Nước lạnh men theo chóp mũi chảy xuống dưới quai hàm. Anh tỉ mỉ lau mặt, lại lấy máy sấy ra hong khô tóc. Sau đó anh lấy một bộ đồ vest từ trong ngăn tủ thay vào, tiện thể lấy một cái đồng hồ màu đen trong tủ đeo lên. Đồng hồ màu đen đeo trên cổ tay to lớn trắng nõn, mang theo một chút đắt giá kín đáo, khi ra cửa lại khôi phục thành dáng vẻ thường ngày của anh.

"Chào buổi sáng, anh Mục, anh Đông." Kỷ Khiêm mỉm cười chào hỏi với bọn họ.

Thù Pháp Đông đang ở trước máy tính làm mô hình, nghe vậy vẫy tay hô to: "Em ba mau đến đây, lấy bữa sáng ở dưới lầu, may là anh cướp được sớm, cái đám điên đảo ngày đêm kia quả thật là gia súc mà, cả đám đến cướp nhanh như bay."

Đằng Mục nhìn về phía Kỷ Khiêm, gật đầu đồng ý. Anh cũng đang ăn sáng, một tay cầm bánh bao thịt, đứng phía sau nhìn mô hình của Thù Pháp Đông, không nhịn được tặc lưỡi: "Quần áo vẫn phải mặc nhiều thêm một chút, cẩn thận bị kiểm tra."

Thù Pháp Đông ném chuột: "Nhưng đây chính là yêu nữ đó! Có yêu nữ nào mà ăn mặc chỉnh tề đâu!"

Đằng Mục chỉ lắc đầu cười nhạo hai tiếng: "Dù sao thì cũng không phải là anh xét duyệt."

"Haizz…" Thù Pháp Đông thở dài một hơi, vẻ mặt vừa mệt mỏi lại đau lòng: "Vẫn nên kêu tổ mỹ thuật làm lại một lần nữa đi."

Kỷ Khiêm khẽ cười ra tiếng, lấy sữa đậu nành và bánh bao nhỏ nóng hổi trên bàn qua. Anh ăn cái gì cũng cực kỳ lịch sự, nhai kỹ nuốt chậm, sữa đậu nành trong tay là do đầu bếp cẩn thận nghiền ra, không hề tanh chút nào mà hương thơm nồng đậm.

Thù Pháp Đông ném mô hình này qua một bên, có chút tư thế nhắm mắt làm ngơ, kêu Kỷ Khiêm qua: "Em ba, em tới nhìn một chút xem phương án công nghệ thực tế ảo bọn anh vừa mới thảo luận..."

Trên mặt bàn đều là chữ trắng tán loạn, hai người bọn họ thảo luận nửa ngày vẫn không thể đưa ra quyết định, dù sao thì đây cũng là một cuộc cải cách trò chơi hoàn toàn mới.

Kỷ Khiêm xử lý sạch sẽ bữa sáng trên bàn xong mới xoa xoa tay đi qua: "Em xem thử..."

Một khi đã hoàn toàn chú tâm vào trong công việc sẽ liền quên hết mọi thay đổi xung quanh, cũng sẽ quên mất thời gian trôi đi. Trong phòng tràn ngập âm thanh gõ bàn phím máy tính, còn có âm thanh tranh chấp không ngừng, thật ra cũng không phải tranh chấp chỉ là hưng phấn nên giọng nói mới càng lúc càng lớn, càng lúc càng to, nghe ra giống như đang cãi nhau.

Kỷ Khiêm đã sớm hình thành thói quen đối với chuyện này, ung dung bình thản ngồi ở chỗ cũ sắp xếp lại suy nghĩ.

Mãi đến khi một bản nhạc piano nhẹ nhàng êm dịu vang lên, là tiếng chuông cuộc gọi đến mà anh đặc biệt thiết kế - [river flows in you].

Kỷ Khiêm rũ mắt, dưới đáy lòng mặc niệm đếm ngược ba hai một, lúc này mới đứng dậy tiếp nhận điện thoại.

Thù Pháp Đông và Đằng Mục cũng biết tiếng chuông này, dù sao thì cũng đã nghe nhiều năm như vậy rồi, bọn họ thoáng nhìn thấy Kỷ Khiêm đang mím môi, ngay cả hơi thở trên người cũng trở nên yên lặng hơn, vô cùng kinh ngạc liếc nhìn nhau.

Kỷ Khiêm đứng trước cửa sổ nhìn dòng chảy vô tận bên ngoài, giọng nói trong trẻo giống như nước suối, nhưng cũng lạnh lùng: "Tề Tố."

Tề Tố ở đầu dây bên kia nghe thấy đối phương nhận điện thoại, trong lòng nhẹ nhõm, liên tục hô lên: "Anh Khiêm, bây giờ anh đã bình tĩnh lại chưa?"

Kỷ Khiêm có chút khó hiểu, thậm chí còn có chút mờ mịt, nhưng chỉ một lúc thì anh suy nghĩ cẩn thận lại, hoá ra Tề Tố vẫn cho rằng anh đang nói nhảm.

Anh chỉ phải nhắc lại một lần: "Tề Tố, anh rất bình tĩnh, cũng rất tỉnh táo, đêm qua anh đã nói là chia tay."

Tề Tố hét lên giải thích: "Anh Khiêm! Em và đàn anh căn bản không có gì cả! Anh tin tưởng em đi, giữa em và anh ấy cũng chưa xảy ra chuyện gì."

Thời tiết ngoài cửa sổ hiếm khi tươi đẹp, đứng ở chỗ này có thể quan sát rất nhiều người đang bận rộn vội vàng đi qua các giao lộ.

Kỷ Khiêm cảm thấy có chút buồn cười, anh hiểu Tề Tố rất rõ, thậm chí còn hiểu rõ hơn cả bản thân Tề Tố. Anh không cần phải phân tích hay tìm hiểu bất cứ thứ gì, dựa vào giọng điệu của Tề Tố, vẻ mặt của Tề Tố là anh có thể biết hết mọi thứ, thậm chí còn rõ ràng suy nghĩ sâu xa của Tề Tố.

Anh cũng trào phúng mà cười ra tiếng, chỉ là từ đầu bên kia điện thoại truyền tới có chút không rõ ràng lắm, Tề Tố nghe thấy tiếng cười cho rằng đối phương đã tha thứ cho mình.

Ngay khi Tề Tố cho rằng mọi chuyện đã lắng xuống, Kỷ Khiêm lại nhẹ giọng hỏi: "Tề Tố, em đang tự lừa dối chính mình à?"

Tề Tố sững người tại chỗ, tâm tư nhỏ bé của cậu ta ở trước mặt đối phương không có chỗ nào che giấu, mặt cậu ta đỏ lên, trong nháy mắt không biết nên nói cái gì.

Kỷ Khiêm biết Tề Tố nhất định là đang đứng ngốc tại chỗ, anh cũng không muốn dây dưa quá nhiều: "Tề Tố, ngay cả bản thân mình mà em cũng không thể lừa dối được thì làm sao có thể lừa được anh chứ?"

Trong giọng nói trong trẻo của Kỷ Khiêm mang theo sự lạnh nhạt không bàn đến nhân tình: "Tề Tố, trong vòng bảy ngày phiền em nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình rời đi." Dứt lời anh liền cúp máy, trở lại dọn dẹp sạch sẽ tất cả những chỗ cài đặt đặc biệt trong điện thoại.

Nhưng mà khi mở album ảnh ra, phát hiện hàng trăm hàng ngàn bức ảnh bên trong thì vẫn có chút sửng sốt. Ảnh chụp các mùa khác nhau, màu sắc khác nhau, quần áo khác nhau bày ra trong điện thoại.

Hoá ra chúng ta đã đồng hành một khoảng thời gian dài như vậy, vậy thì vì sao hơn hai mươi năm cảnh sắc này của chúng ta, lại không bằng được một mùa thu của em và anh ta chứ?

Thù Pháp Đông nhìn thấy vẻ mặt của Kỷ Khiêm không đúng, cúi đầu nhìn lướt qua mấy tấm ảnh màu sắc thái rực rỡ trên điện thoại của anh, vội vàng cướp điện thoại trên tay anh qua, ấn nút khóa màn hình: "Ai da, cái này thì có gì đẹp, chúng ta tiếp tục thảo luận mô hình đi."

Đằng Mục cũng thế, bày cuốn sổ ra ở trước mặt Kỷ Khiêm: "Em ba, xem mô hình đi, à không phải, xem bản kế hoạch..." Mô hình gì chứ, anh cũng bị Thù Pháp Đông làm liệu theo.

Kỷ Khiêm cũng không muốn gạt bọn họ, chỉ là thấy hai người già cái đầu rồi mà vẫn còn giống thời đại học chăm sóc cho mình thì hơi muốn cười. Không biết bọn họ lấy quy định ở đâu ra, nói người nhỏ nhất trong phòng phải được chăm sóc, rõ ràng chỉ lớn hơn mình có một tuổi, mà vẫn luôn chăm sóc mình giống như anh trai.

Kỷ Khiêm dời đồ trước mặt đi, nhẹ giọng nói: "Em chia tay rồi."

Thù Pháp Đông và Đằng Mục nhất thời đều không biết nên làm ra vẻ mặt gì, bọn họ cũng biết Kỷ Khiêm rất quan tâm đến trúc mã này, có thể nói là bọn họ đã chứng kiến tình cảm của hai người. Kỷ Khiêm vừa ôn hòa lại coi trọng tình cảm, vừa vào trường học thì bọn họ đã biết Kỷ Khiêm có một đứa em trai cùng nhau lớn lên mười mấy năm, mỗi ngày đều gọi điện thoại cho anh, sau đó Kỷ Khiêm vì muốn để em trai nhận rõ tình cảm mà vẫn luôn chờ đối phương thành niên rồi vào đại học, để đối phương phân biệt rõ giữa sự ỷ lại và tình yêu.

Bọn họ nhìn thấy toàn bộ bao dung và nhượng bộ của Kỷ Khiêm, còn có toàn bộ tình yêu trong mắt Kỷ Khiêm.

Đây tuyệt đối không thể nào là vấn đề ở chỗ Kỷ Khiêm, nhất định là vấn đề ở Tề Tố kia, tính tình Thù Pháp Đông nóng nảy, trực tiếp mắng một câu đù má: "Tên Tề Tố kia đã làm cái gì? Có phải nó đã ngoại tình hay không?"

Đằng Mục kéo Thù Pháp Đông lại: "Em bình tĩnh một chút."

Vẻ mặt của Kỷ Khiêm không thay đổi, phát hiện nói ra chuyện này hình như cũng không khó khăn gì mấy: "Em ấy thích người khác, hoặc có thể nói em ấy đang thích một người khác."

"Đù má." Đằng Mục cũng không nhịn được mắng ra tiếng: "Có phải đầu nó không có não không?"

"Đồ chó."

Lúc trước bọn họ ở ký túc xá cũng khá nổi tiếng, cả ba người đều có diện mạo đẹp trai ưa nhìn, lại là phú nhị đại có chút tiền, ở trong trường học cũng xem như là nhân vật hô mưa gọi gió nhưng người được hoan nghênh nhất vẫn luôn là Kỷ Khiêm. Bởi vì anh đẹp trai dịu dàng, ôn nhuận như ngọc, luôn là như tắm mình trong gió xuân, từ chối người khác quyết đoán nhưng vẫn giữ lại thể diện cho người ta, hơn nữa còn rất coi trọng chuyện tình cảm.

Mọi người đều biết anh không có đối tượng, Kỷ Khiêm cố tình thủ thân như ngọc vì đối tượng tương lai. Bọn họ thích người đàn ông một lòng như vậy, cho dù thái độ của Kỷ Khiêm vẫn luôn kiên quyết, nhưng bọn họ vẫn giống như ong bướm mà nhào lên, muốn chinh phục đoá hoa cao lãnh này, trở thành người đặc biệt duy nhất kia.

Thù Pháp Đông tức giận, nói chuyện cũng lộn xộn: "Mẹ nó thằng ngu, ông đây sẽ tìm người đi đánh cái đôi cẩu nam nam kia một trận."

"Đánh đến mức mẹ nó cũng không nhận ra!"

Kỷ Khiêm nhìn bạn bè đang bất bình vì mình, tâm trạng dịu xuống, mỉm cười nói: "Nói gì vậy? Phạm pháp đó."

Đuôi lông mày anh hơi rủ xuống, trong đôi mắt đẹp đẽ dường như hiện lên chút gì đó, nhàn nhạt nói: "Em ấy muốn thích người khác thì em cũng không ngăn cản được, tùy em ấy đi."

Thù Pháp Đông nuốt không nổi cơn tức này, đứng ở một bên tức giận nói: "Thằng ngu này dựa vào cái gì chứ? Đi, chúng ta đến quán bar, tìm mười người tám người tốt hơn."

"Lộn xộn cái gì vậy." Kỷ Khiêm hơi nhíu mày, có chút bất đắc dĩ: "Làm việc trước đi."

Lúc này Đằng Mục cũng đứng một phía với Thù Pháp Đông: "Còn làm việc cái gì, làm việc thì có gì hay, đi, đi ra ngoài uống rượu thôi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp