Trúc Mã Và Thế Thân Chạy Trốn Rồi

Chương 7: Chia tay đi


11 tháng

trướctiếp

“Ai vậy?” Lê Gia Minh ôm vai của Tề Tố, cười hỏi: “Là người quen của đàn em à?”

Tề Tố lập tức hoảng loạn, cậu ta không rõ vì sao Kỷ Khiêm lại xuất hiện ở nơi này, vội vàng tránh khỏi cánh tay của đàn anh, bước vội ra khỏi cửa quán bar đi tới trước mặt của Kỷ Khiêm: “Sao anh Khiêm lại ở chỗ này thế?”

Lời vừa ra khỏi miệng Tề Tố lập tức cảm thấy giọng điệu của mình không đúng, vừa chột dạ lại hơi hoảng loạn, đôi mắt cũng không dám nhìn thẳng vào Kỷ Khiêm. Cậu ta không biết Kỷ Khiêm đã đứng ở nơi này bao lâu, cũng không biết anh đã nhìn bao lâu.

Cảm giác trong ngực của Lê Gia Minh không còn nữa, nhướng mày đi về phía trước: “Đàn em nhỏ, em không giới thiệu cho anh biết một chút à?”

Lúc Lê Gia Minh đến gần mới phát hiện người trước mặt anh ta có thân hình vừa cao lại thẳng tắp, đẹp trai dịu dàng, giống như nam minh tinh bước ra từ phim Hongkong, trong lòng lập tức tràn ngập cảm giác nguy cơ, ánh mắt cũng dần trở nên nguy hiểm.

Kỷ Khiêm nhìn ánh mắt cực kỳ khiêu khích của đối phương, trong lòng lại cực kỳ bình tĩnh, thậm chí có hơi trào phúng đối với bản thân.

Tề Tố nhìn hai người đối diện nhau, vội vàng nói: “Đây là anh… anh họ của em.”

Nghe thấy là anh họ của Tề Tố, sốt ruột trong lòng của Lê Gia Minh liền tan biến, giọng điệu cũng hòa hoãn lại, tiếp lời Tề Tố: “Thì ra là anh họ à.”

Nghe Tề Tố nói mình là anh họ của cậu ta, Kỷ Khiêm cười không có ý kiến, lời nói vụng về như vậy, anh cũng không có bất kỳ tâm trạng nào đi phá đám, nghe người thanh niên kia lấy lòng gọi mình là anh họ, anh cảm thấy bản thân quả thật có hơi buồn cười, Tề Tố lại có thể… thân thiết với người ta đến mức này.

Kỷ Khiêm nhếch miệng cười nhạt nhẽo: “Xin chào.”

Quân tử dịu dàng, Lê Gia Minh có hơi ngẩn ngơ, anh ta gãi đầu, vốn tưởng rằng bản thân dẫn em họ của đối phương đi chơi về khuya như thế này, người làm anh như đối phương nhất định sẽ rất tức giận, nhưng người anh họ này lại hiền hòa như vậy, ánh mắt tràn đầy nhuệ khí của thiếu niên cũng bay màu sạch sẽ.

Tề Tố không muốn tiếp tục nán lại đây giao lưu quá nhiều, vậy nên cậu ta vội vàng lôi Kỷ Khiêm đi về hướng khác: “Đàn anh, bọn em đi về trước.”

“Ừ, tạm biệt.” Lê Gia Minh cười ha ha vẫy tay: “Hẹn mai gặp nha đàn em.”

Lên xe, Kỷ Khiêm không nói không rằng khởi động xe chạy về nhà. (đọc truyện trên app giúp hỗ trợ các team dịch TYT)

Sau khi Tề Tố thắt dây an toàn xong thì bắt đầu lải nhải: “Anh Khiêm, sao anh lại biết em ở nơi này?”

“Không phải em bảo anh không cần đợi em sao?”

Cậu ta nhớ tới tình cảnh vừa rồi ở quán bar, có hơi thấp thỏm: “Anh Khiêm tới từ lúc nào vậy?”

“Em vừa uống rượu với bạn bè xong, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng á.” Tề Tố cười lấy lòng.

Mùi rượu trên người cậu ta khi ở bên ngoài không rõ ràng lắm, nhưng khi bước vào trong không gian nhỏ hẹp như thế này thì lập tức có thể ngửi được rõ ràng. Ngón tay của Kỷ Khiêm đặt lên nút bấm cửa sổ, ấn một chút rồi ngừng, hạ cửa kính bên ghế lái của xe xuống một chút tạo thành một khe hở thoáng khí.

Gió thổi vào trong xe qua khe cửa sổ xua tan mùi cồn tràn ngập trong hơi thở của Kỷ Khiêm, mái tóc của anh tung bay trong gió, mùi dầu gội thơm mát bay lượn trong xe.

Kỷ Khiêm vẫn không nói gì, đáp lại Tế Tồ chỉ là sự im lặng.

Tề Tố chưa bao giờ bị Kỷ Khiêm ngó lơ như thế này, cậu ta cau mày muốn làm mình làm mẩy, nhưng không biết nghĩ như thế nào lại há miệng nuốt cơn giận vào bụng, hơi uể oải ngồi ở bên cạnh.

Đúng lúc này, Kỷ Khiêm mở miệng nói: “Trong ngăn đựng đồ có thuốc giải rượu, em uống một viên đi.”

Âm thanh của anh vẫn dịu dàng trong trẻo như vậy, trước đây Tề Tố thích nhất là âm thanh dịu dàng của Kỷ Khiêm, nó dễ nghe giống như tiếng lá cây rì rào trong gió và tiếng suối chảy róc rách trên đá, bất kỳ lúc nào cũng từ từ chậm rãi, nhưng lúc này Tề Tố lại giận dỗi, vì sao rõ ràng đối phương đã nhìn thấy tất cả nhưng lại không hỏi cậu ta gì cả?

Tuy rằng khi Kỷ Khiêm hỏi, cậu ta nhất định sẽ hoảng loạn giải thích, nhưng đối phương rõ ràng đã thấy hết mà lại không thèm hỏi, thậm chí cũng không hỏi cậu ta vì sao lại giới thiệu anh là anh họ của mình nữa.

Nhưng anh vẫn còn quan tâm đến cậu ta, Tề Tố lấy thuốc giải rượu từ trong ngăn kéo ra, bên trong còn có mấy chai Yakult nho nhỏ, cậu ta vừa nhìn thấy thì tâm trạng đã tốt lên rất nhiều, mỗi lần Kỷ Khiêm tới đón cậu thì trong ngăn kéo của anh đều có một ít đồ ăn vặt.

Cậu ta khui Yakult, uống thuốc giải rượu cùng với Yakult chua chua ngọt ngọt, cười đáp lại Kỷ Khiêm: “Anh Khiêm, lần này em không uống quá nhiều đâu, chỉ uống một ít thôi à.”

Ánh mắt của Kỷ Khiêm lại càng yên tĩnh hơn, giống như hồ nước dưới màn đêm không có chút gợn sóng, thậm chí cả chút cười khổ cũng không tìm ra được, ngay cả lý do say rượu làm loạn cũng không muốn nói.

Anh cảm thấy bản thân như con cá đã xử lý lúc chiều kia, giãy đành đạch trong bồn rửa chén, đuôi cá màu đen dùng sức quẩy ra bọt nước nhưng lại không thể thoát khỏi nơi này. Đến lúc bị ném lên thớt, theo từng nhát dao cắt xuống con cá không còn nhúc nhích nữa, đôi mắt to màu trắng đục ngầu trống rỗng, vảy cá hình tròn màu đen rơi vãi khắp xung quanh.

Thật ra cũng không cần tìm lý do, anh hẳn nên kịp thời dứt ra khỏi chuyện này sau nhiều lần nhường nhịn như thế này.

Những tòa nhà cao chọc trời lạnh như băng lướt qua cửa kính xe oto, ánh đèn không chút độ ấm nào xuyên qua ánh mắt của Kỷ Khiêm.

Vào trong tiểu khu, anh đạp thắng, có lẽ do gió đêm nay có hơi lạnh lẽo nên giọng nói của anh cũng không có chút độ ấm nào: “Em lên nhà trước đi, anh tới cửa hàng tiện lợi mua ít đồ.”

“À, ừ.” Tề Tố ôm chai Yakult bước vào cổng lớn, cửa kính xe không được hạ xuống, cậu ta không nhìn thấy được sắc mặt của Kỷ Khiêm.

Kỷ Khiêm lại khởi động xe chạy về phía cửa hàng tiện lợi 24h không một bóng người, anh không biết rõ quầy thuốc lá và rượu ở đâu nên đã đi một vòng mới tìm thấy được.

Thì ra thuốc lá đặt ở cái quẩy nhỏ sau cửa ra vào, chỉ là anh nhất thời lơ đãng nên không phát hiện mà thôi.

Anh tùy tiện chọn một bao thuốc cùng bật lửa rồi chui vào trong xe, khởi động xe trở về nhà. Sau khi đậu xe đúng nơi quy định thì hạ hết toàn bộ cửa kính xe, ngồi trong xe châm điếu thuốc trên tay.

Tia lửa đỏ tươi lóe lên trong không gian tối tăm, mùi vị của thuốc lá vừa đắng lại lợ, Kỷ Khiêm không thích hút thuốc, chỉ khi nào có chuyện phiền lòng thì anh mới hút một điếu để khôi phục lại tâm trạng.

Thật ra hút thuốc cũng cần có kỹ năng, nếu khói thuốc không vào phổi thì tổn thương do nó gây ra cũng sẽ ít đi rất nhiều. Nhưng hôm nay Kỷ Khiêm lại không hề để tâm đến chuyện đó, hút một hơi thật sâu, khói thuốc chui thẳng vào trong phổi, thậm chí anh còn cảm giác được phổi hình như bị thứ gì đó đâm vào, đó là loại cảm giác kích thích vừa mơ hồ lại cực kỳ rõ ràng, anh há miệng từ tốn phun khói trắng ra.

Nhìn làn khói trắng lượn lờ trong không khí, anh hốt hoảng nhớ về câu nói kia —— “Tôi ăn trong bi ai, tôi cười trong nước mắt”.

Cổ họng của anh có hơi ngứa, rồi lại giống như đau đớn dần dần nhô lên khỏi từ tận đáy lòng, anh chầm chậm nằm lên tay lái, thở ra luồn hơi thở hôi hám, khắp hô hấp tràn ngập mùi khói thuốc gay mũi.

Không biết anh lỡ tay nhấn trúng chỗ nào của còi xe, trong tiếng còi inh ỏi điếc tai, Kỷ Khiêm đột nhiên ho khan, chật vật khó coi.

Hút hết ba điếu thuốc, Kỷ Khiêm cất kỹ bao thuốc lá và bật lửa, anh có thể cho phép bản thân buông thả một lần nhưng sẽ không cho phép bản thân quá đắm chìm trong cảm xúc của mình.

Đợi đến khi tâm trạng ổn định lại, anh nhìn ví tiền của mình, căn cước công dân cùng với thẻ ngân hàng đều ở trong đó, rồi cầm điện thoại di động mở cửa xe ra, khóa kín tất cả cửa kính xe, chuẩn bị về nhà giải quyết vấn đề.

Anh quét thẻ bước vào thang máy, con số màu đỏ chậm rãi hiện lên trên màn hình góc phải rồi không ngừng tăng lên.

… Tám, chín, mười, đến nơi. Kỷ Khiêm bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy cửa nhà đang mở thì lập tức bước vào.

Tề Tố đang ăn cupcake, cậu ta hơi đói bụng nên bước vào phòng bếp nhìn thử, phát hiện bên cạnh lò nướng có mấy chiếc bánh cupcake được trang trí bằng mấy quả anh đào nhỏ màu đỏ, cực kỳ xinh đẹp.

Tề Tố quay đầu, cười nói: “Anh Khiêm, chiếc bánh cupcake này ngon quá, anh mua ở đâu vậy? Lần sau chúng ta đi mua mấy cái ăn tiếp nha.”

Kỷ Khiêm đóng cửa lại, đứng trước bậc thềm trước cửa không thay giày cũng không đi vào nhà. Nghe thấy Tề Tố nói chuyện, anh cũng không giải thích những thứ đó là do anh tự tay làm cũng không dò hỏi thêm bất kỳ chuyện gì chỉ mở miệng nói: “Tề Tố, chúng tay chia tay đi.”

Ánh đèn trong phòng khách rất sáng, Tề Tố cảm thấy có hơi chói mắt chóng mặt, bánh kem trong cổ họng cũng khó nuốt trôi được, cậu ta giống như bị mắc nghẹn, vội vàng uống một ngụm Yakult, giọng điệu cực kỳ khó hiểu: “Anh Khiêm, anh đang nói gì thế?”

Cậu ta nhớ tới trước cửa quán bar, Kỷ Khiêm nhất định là đã nhìn thấy toàn bộ rồi, cậu ta vội mở miệng giải thích: “Anh Khiêm, em chỉ là tụ tập bạn bè uống say mà thôi, không có xảy ra chuyện gì hết.”

Giọng điệu của Tề Tố có hơi ngượng ngùng xen chút hoảng hốt: “Anh cũng biết là em thực tập ở chỗ của đàn anh, nếu để anh ta biết em là gay thì sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt.”

Lý do sứt sẹo như thế, biểu hiện hoảng loạn như thế, Kỷ Khiêm sắp bật cười đến nơi rồi, nhưng anh vẫn cứ đứng ở đó, đèn trong phòng khách rọi lên ngăn tủ, hắt lên gương mặt của Kỷ Khiêm lại là bóng ma yên lặng không thể xóa nhòa được.

Kỷ Khiêm u ám như vậy là lần đầu tiên Tề Tố nhìn thấy, cậu ta lắc đầu: “Anh Khiêm, anh phải tin em.”

Kỷ Khiêm không chút biểu cảm nói: “Tề Tố, em vừa uống thuốc giải rượu, vậy chắc đã tỉnh táo rồi nhỉ.”

Tóc xõa trước trán của anh, hàm dưới nghiến chặt khiến vẻ mặt của anh có chút lạnh lùng đáng sợ. Tề Tố bò dậy khỏi sopha, chạy tới trước mặt Kỷ khiêm muốn ôm anh: “Anh Khiêm, rốt cuộc sao anh lại nói như vậy chứ?”

Kỷ Khiêm gỡ tay của Tề Tố ra, trong sự bình tĩnh xen lẫn vài phần không buông tha: “Hôm nay em cứ ngủ lại nơi này, nhưng căn nhà này cùng với thiết kế đều là do anh chi trả hết tất cả các khoản, hy vọng em có thể nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi này, nếu như em muốn lấy cái gì thì em cứ mang đi.”

Tề Tố trừng to hai mắt, trong mắt tràn đầy sự mờ mịt cùng ngỡ ngàng giống như cậu ta không thể tin được những gì mình đã nghe thấy, thậm chí còn có chút ngây thơ và vô tội. Diện mạo của cậu ta thuộc dạng non nớt xinh đẹp, lúc nhỏ rất thích trừng to đôi mắt vô tội này nhõng nhẽo với Kỷ Khiêm, mỗi lần như thế anh đều trở nên mềm lòng.

Nhưng lúc này đây, sắc mặt của Kỷ Khiêm không hề thay đổi, anh mở cửa bước ra ngoài, chợt quay người lại bổ sung: “Hy vọng sẽ xong trong vòng bảy ngày.”

Cánh cửa trước mặt Tề Tố đóng sầm lại, cậu ta ngơ ngác đứng tại chỗ, thậm chí không hề có ý định đuổi theo.

Đa số khi người ta gặp phải tình huống đột ngột phát sinh như thế này sẽ hoàn toàn ngơ ngác, đây là bản năng phản ứng tự nhiên. Giống như chuyện Kỷ Khiêm sẽ chia tay cậu ta là chuyện Tề Tố chưa bao giờ nghĩ tới, thậm chí cậu ta còn cho rằng đó là chuyện không thể xảy ra được. Kỷ Khiêm đã ở bên cậu ta hai mươi năm, trong hai mươi năm này anh đều cưng chiều bao dung cậu ta, làm sao Kỷ Khiêm có thể nói chia tay với cậu ta được chứ?

Tề Tố ngồi xổm xuống đất, lẩm bẩm: “Không đâu, không có chuyện đó đâu, anh Khiêm sẽ không chia tay với mình, mình cũng không ngoại tình mà. Ngày mai, chỉ cần mình giải thích rõ ràng với anh Khiêm là được rồi.”

Kỷ Khiêm muốn ngủ một đêm ở khách sạn nhưng lại vô thức chạy tới công ty của mình. Anh thở dài, cuối cùng vẫn quyết định đi lên lầu, ngủ một đêm ở công ty.

Nơi này là một công ty game quy mô nhỏ, lúc anh học đại học thì đã hùn vốn thành lập công ty game với đám bạn cùng phòng, cũng có thể coi là ý nghĩ bồng bột thời thiếu niên, ban đầu cũng chỉ thuê hai tầng của tòa nhà này.

Công việc của bọn họ là nghiên cứu phát minh trò chơi, nhưng bởi vì ngoài kia có tư bản gây lũng đoạn nên dứt khoát tự làm ông chủ, tự phát hành trò chơi, thuận tiện còn đầu tư mảng phát sóng trực tiếp cho game của mình, không nghĩ một lần đầu tư như vậy lại hot rần rần.

Dần dần, hai tầng lầu đã không đủ chỗ cho bọn họ nữa, thay vì phải nhìn sắc mặt của người khác mà sống, hoặc là không làm, một khi đã làm thì làm cho tới cùng. Bọn họ mua đứt một mảnh đất, tự xây dựng nên bầu trời của riêng họ.

Cũng may ánh mắt của bọn họ không tệ lắm, nơi này tiếp tục phát triển, nhiều năm trôi qua nơi đây cũng có thể coi là tấc đất tấc vàng, bọn họ cũng có được tòa cao ốc văn phòng của riêng mình.

Tuy rằng đã sắp đến một giờ sáng, nhưng lúc này lại là thời gian cao điểm để chơi trò chơi, vài streamer ký hợp đồng với công ty vẫn còn bừng bừng khí thế live stream ở tầng một. Thật ra công ty ký hợp đồng với không ít streamer, nhưng đa số đều là phòng làm việc của bọn họ ký với công ty chứ không phải tự bọn họ ký, chỉ có vài streamer có hàng chục triệu người hâm mộ là tự thân ký hợp đồng với công ty, có người phụ trách quản lý.

Bởi vì cấu hình máy tính của công ty rất tuyệt vời nên mấy streamer rất thích ở lại công ty vừa chơi game vừa phát sóng trực tiếp, tổ đội chơi game cực kỳ vui vẻ. Bọn họ có một anh trai lạnh lùng kỹ thuật cực kỳ đỉnh, cũng có những anh trai biết hâm nóng bầu không khí, âm thanh lại còn dễ nghe, vì thế đã nổi tiếng vượt ngoài mong đợi trong nhiều năm.

Bọn họ thường thức khuya phát sóng trực tiếp ở công ty, vì thế công ty cũng rất có lương tâm xây cho bọn họ vài phòng nghỉ ở nơi này.

Đám người ồn ào nhốn nháo, hoàn toàn không phát hiện ông chủ của mình trở lại công ty. Kỷ Khiêm cũng không muốn quấy rầy bọn họ nên trực tiếp bước vào thang máy chuyên dụng đi tới phòng nghỉ ở tầng 23. Thang máy trống vắng truyền tới âm thanh ồn ào rồi từ từ bị chắn lại, thang máy lại một lần nữa rơi vào yên lặng.

Anh đóng cửa phòng nghỉ, lập tức ngăn cách toàn bộ âm thanh.

Trong bầu không khí tĩnh lặng, Kỷ Khiêm nhắm mắt ngủ say.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp