Nhớ Anh Ấy

Chương 7


10 tháng

trướctiếp

Không phải Trần Trì Ngự. 

Không phải là Trần Trì Ngự sao?

Cô ngẩng mặt lên, vô thức hỏi: “Vậy là ai?”

Khâu Sam Nguyệt lấy tay che mặt, nói nhỏ với Thẩm Kinh Từ: “Đó là… Anh trai Trần Trì Ngự.”

“Hôm nay tôi đã tận mắt nhìn thấy, hai người họ ôm nhau cơ mà.” Khóe miệng cô cong lên, lông mày nhíu lại, không biết phải diễn tả lại trải nghiệm kỳ lạ đó như thế nào.

Khâu Sam Nguyệt nói chậm rãi, Thẩm Kinh Từ lại nhìn cô chằm chằm.

“Bạn trai bà với Trần Trì Ngự ở cùng một đội, có lẽ mối quan hệ của hai người họ không tệ. Lần trước Trần Trì Ngự nên giúp tiễn đi một người, thế nhưng…”

Gương mặt của Khâu Nguyệt Sam mờ mịt, cô thấy cũng không nên nói ra chuyện đó nên bỏ qua: “Sau đó anh ấy cho tôi túi đồ ăn này, chắc là để bịt miệng.”

Thẩm Kinh Từ nghiêng đầu, đợi khi tiêu hóa xong những lời nói của Khâu Sam Nguyệt, cô đã hiểu ra.

Khâu Sam Nguyệt cũng biết Thẩm Kinh Từ đã hiểu.

Cô tức giận nhíu mày, chẳng biết tức giận chuyện gì: “Trần Trì Ngự đúng là một tên lưu manh!”

Thẩm Kinh Từ giật mình, sau khi Khâu Sam Nguyệt nói xong thì cười đùa: “Đúng vậy, thịt đường tăng.”

Ai cũng muốn nếm thử một miếng.

Trời chạng vạng tối, Thẩm Kinh Từ rủ Khâu Sam Nguyệt cùng ra ngoài mua đồ ăn với mình.

Khâu Sam Nguyệt lang thang ở bên ngoài cả một ngày, lười biếng nằm trên giường vui vẻ xem chương trình trên điện thoại.

Nghe thấy giọng Thẩm Kinh Từ, cô thò đầu ra khỏi chương trình trong điện thoại, mím môi nhìn Thẩm Kinh Từ.

“Từ Từ, mua giúp tôi một phần ăn đi bà.”

Thẩm Kinh Từ sớm biết đối phương sẽ nói như thế, cô đổi giày, cười hỏi: “Vẫn ăn ớt xào và đậu hủ Ma Bà sao?”

Khâu Sam Nguyệt gật đầu liên tục, càng lúc càng nhanh.

Thẩm Kinh Từ canh giờ rất tốt, trong nhà ăn không có nhiều người lắm, các món ăn vẫn có đủ.

Cô chọn hai phần ăn rồi mang ra ngoài.

Vốn dĩ không định nán lại, Thẩm Kinh Từ muốn tìm đường tắt. Vừa cúi đầu nghĩ có nên gọi điện thoại cho người nhà hay không thì phía sau đã truyền đến tiếng động.

“Nhanh lên, nhanh lên, đừng dừng lại.”

“Ây da, tôi không có hứng thú, thật sự không có.”

“Cậu không có hứng thú với Trần Trì Ngự và Yến Nhất?!! Vậy thì cậu có hứng thú với cái gì!!”

“Cơm một ngày có thể ăn ba lần!! Nhưng Trần Trì Ngự có thể gặp ba lần một ngày không?!!”

Sau đó, bóng lưng hai người chạy vụt qua người Thẩm Kinh Từ, một trước một sau.

Ngay cả chiếc túi trên tay cô cũng vì động tác đó mà phát ra âm thanh phần phật.

Thẩm Kinh Từ nhìn về phía mấy cô gái kia chạy đi, cô vô thức nắm tay lại, móng tay chọc vào lòng bàn tay đau nhói.

Sân bóng rổ có không ít người, nhưng cũng chẳng nhiều như trường cấp ba năm đó.

Thẩm Kinh Từ đứng một góc, dễ dàng nhìn thấy bóng dáng Trần Trì Ngự.

Cách thức này của cô thuận buồm xuôi gió, bởi vì vốn dĩ là việc đã quen tay rồi.

Mỗi một ngóc ngách đều chất chứa tâm tư nhỏ của cô.

Dáng người Trần Trì Ngự cao lớn thẳng tắp, tạo ra cảm giác nổi bật trong đám đông. Anh mặc một chiếc áo thi đấu rộng màu đen viền trắng, sau lưng áo còn in số mười bốn. Áo thi đấu sát nách để lộ đường cong cơ bắp đẹp đẽ của cánh tay, đường cong tinh tế nhưng không hề khoa trương.

Quả bóng nâu nảy trên mặt đất bị Trần Trì Ngự chặn lại, anh chạy một vòng quanh các đối thủ rồi làm động tác giả đánh lừa họ.

Sau đó, chẳng khác gì dã thú nhìn chằm chằm vào con mồi, quả bóng rời tay anh.

“Cạch” Một tiếng.

Vào.

Những tiếng hò reo cổ vũ vang lên, có không ít cô gái phấn kích reo hò.

Quả bóng lọt lưới rơi xuống đất kêu bang bang, càng ngày càng rút ngắn độ cao rồi lăn đi.

“Trần Trì Ngự đẹp trai quá đi. Tôi phát điên mất thôi.”

“Tôi muốn lên xin phương thức liên lạc của anh ấy.”

“Đừng nói mỗi cậu, chúng tôi ai cũng muốn.”

Thẩm Kinh Từ nghe thấy giọng nói, vừa quay mặt sang lập tức nhìn thấy nữ sinh kia đang cầm chai nước trên tay, gương mặt háo hức muốn thử.

Tất cả khung cảnh đều trùng hợp với hồi cấp ba, Thẩm Kinh Từ quay lại nhìn Trần Trì Ngự.

Trên vai vắt một chiếc khăn trắng, anh đưa tay lau mồ hôi trên trán.

Tóc mái trên trán bị mồ hôi làm ướt nhẹp, bên lông mày để lộ sự lạnh lùng tràn đầy sức sống.

Cô gái vừa nãy muốn hành động nhưng lại ngượng ngùng nắm lấy tay bạn mình, lo lắng nói: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, tớ không dám.”

“Vậy thì không đi.”

“Hu hu hu nhưng tôi thích anh ấy lắm.”

“Nghe nói Trần Trì Ngự không tiết lộ wechat, cậu có thích anh ta cũng vô dụng thôi.”

Có lẽ câu nói này đã kích thích đến cô gái kia, cô ta không phục, nói: “Không thử thì làm sao biết được.”

Vừa dứt lời, người đã đi tới sân bóng.

Vô số hình ảnh bắt đầu xếp chồng lên nhau.

Nhưng cho dù có nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa, Thẩm Kinh Từ cũng đã hoàn toàn miễn dịch với nó.

Một giọng nói ghen tỵ từ trong đáy lòng cô không ngừng gào thét.

Đừng để cho cô ta làm thế.

Thẩm Kinh Từ nhìn thấy Trần Trì Ngự đang cười, tiên y nộ mã, tùy ý khinh cuồng.

Yến Nhất mặc quần áo thi đấu màu trắng đứng ở đối diện, cậu ta ném khăn lông xuống, dang tay đấm về phía Trần Trì Ngự.

Anh bắt được nắm đấm của Yến Nhất, sau đó thu tay lại.

Hai người vừa nói vừa cười, tiếng bàn tán xung quanh ngày càng lớn hơn.

Tất nhiên, vẫn có rất nhiều ánh mắt hướng về phía cô gái có ý định đi xin phương thức liên lạc kia.

Giống như chỉ cần cô ta thành công, tất cả mọi người sẽ nhào lên vậy.

Cách quá xa, Thẩm Kinh Từ không nghe thấy bọn họ nói gì.

Chỉ có thể nhìn thấy cô gái ngẩng đầu đưa chai nước trong tay ra.

Trần Trì Ngự cùng với Yến Nhất ngừng nói chuyện, cúi mắt nghiêng đầu nhìn chai nước.

Ánh mắt Thẩm Kinh Từ chuyển góc độ rồi rơi xuống bàn tay vừa được che lại.

Từ khớp xương cổ tay quấn một dải băng màu trắng bằng nửa lòng bàn tay, ngón tay thon dài nhìn rõ khớp xương lộ ra bên ngoài.

Cô nhíu mày, vô thức nhớ tới ngày hôm qua gặp vẫn còn ổn mà, chẳng lẽ mới bị thương sao?

Tâm trí Thẩm Kinh Từ rối loạn, cô cùng chẳng để ý cuối cùng Trần Trì Ngự có cho cô gái kia wechat hay không. Cô muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Trần Trì Ngự hơn.

Có lẽ không có chuyện gì đâu nhỉ, nếu không làm sao anh ấy có thể chơi bóng được.

Thẩm Kinh Từ cụp mắt, trong đầu vẫn hơi lo lắng.

Đến khi ngước mắt lên lần nữa, hai người kia đã nói chuyện xong, Trần Trì Ngự không nhận chai nước kia, chỉ nói gì đó, tư thế cũng không thay đổi.

Cô không thể hiểu khẩu ngữ.

Bóng dáng hai người kia im lặng một lúc trong cơn gió nóng như thiêu đốt, sau khi cô gái kia xoay người mới chấm dứt.

Thẩm Kinh Từ không hề nhận ra bản thân mình đã khẽ thở dài một tiếng nhẹ nhõm.

Nhưng ngoài dự kiến của mọi người, nữ sinh kia đột nhiên quay đầu, nhét chai nước khoáng vào tay Trần Trì Ngự.

Người đưa nước chẳng thèm quay đầu lại, trong khi những tiếng ồn ào náo nhiệt như dời núi lấp biển ập tới.

“Wowwww.”

Trần Trì Ngự nhíu mày, cánh tay cứng nhắc giơ ra trên không trung, vải băng trắng xóa, ngón tay thon dài, còn có nước khoáng đang cầm, ngoài ra…

Trên cổ tay màu trắng có một…. chiếc dây thun màu đen.

Dây thun màu đen…

Thẩm Kinh Từ giật mình, ánh mắt cô dừng lại ở đó. Sau đó cô kinh hãi nhớ ra, nâng cổ tay mình lên… hoàn toàn trống không.

Cô quên mất, lần trước chưa có lấy về.

Một khi suy nghĩ này đã xuất hiện, nội tâm cô xuất hiện càng nhiều thêm cả ngàn con sóng nối tiếp nhau ập tới, va đập vào đá ngầm tạo ra từng gợn sóng, hết đợt này tới đợt khác tạo ra bọt sóng quyến rũ.

Thẩm Kinh Từ không tin nổi nhìn chằm chằm cổ tay Trần Trì Ngự, cô nheo mắt lại, muốn nhìn rõ hơn.

Cũng là dây thun màu đen, giống i hệt.

Sau đó Trần Trì Ngự buông tay xuống, tầm nhìn của Thẩm Kinh Từ bị che mất.

Mạnh Hữu Bác la hét to nhất, Trần Trì Ngự liếc qua rồi nở nụ cười.

Anh quay người, một tay cởi chiếc khăn trên cổ xuống, tay kia thuận đà ném chiếc bình vào người Mạnh Hữu Bác.

“Thích thì cho cậu đấy.”

Cùng lúc đó, cô gái trở về chỗ mình. Có người chế nhạo nói: “Tôi đã nói với cậu là Trần Trì Ngự sẽ không cho wechat rồi, bây giờ cậu đã hết hi vọng chưa?”

“Không, lần sau lại thử tiếp.” Cô gái kia quay đầu lại, tay ôm ngực nhìn chằm chằm sân bóng, cho dù nhìn thấy vết nước trên người Mạnh Hữu Bác cũng chẳng thèm quan tâm, bộ dáng giống như nhất định phải có được: “Anh ấy chưa có bạn gái, tại sao tôi lại phải dừng lại chứ?”

Thẩm Kinh Từ không nói gì, đôi chân như mọc rễ, chẳng khác gì bị ma đưa lối quỷ dẫn đường, cảnh tượng ấy được lặp đi lặp lại rất nhiều lần.

Trong đầu cô nảy sinh ra vô số lý do tại sao Trần Trì Ngự lại đeo dây thun của mình.

Những người kia thi đấu xong, đồng loạt đi ra rìa sân đấu.

Trần Trì Ngự ngồi trên chiếc ghế đầu cạnh hàng rào xanh của sân bóng rổ, chống khuỷu tay lên đầu gối, nghiêng đầu nói chuyện với bạn mình.

Mạnh Hữu Bác đi cuối, không biết tại sao cậu ta lại tinh ý phát hiện ra Thẩm Kinh Từ đang đứng ở một góc.

Cậu ta dừng lại, giơ tay về phía Thẩm Kinh Từ, gọi cô: “Này, không phải cậu là…”

Thẩm Kinh Từ không ngờ mình sẽ bị phát hiện, cô vừa muốn bước nhanh vừa muốn dừng lại.

Mạnh Hữu Bác nói một nửa cũng không gọi tên Thẩm Kinh Từ ra.

Những người xung quanh dần tản ra tứ phía, Thẩm Kinh Từ vẫn không nhúc nhích trong đám người đó, rất dễ phát hiện ra.

Cô lo lắng nắm chặt lấy chiếc túi, cũng chẳng biết phải giải thích như thế nào về loại phản ứng trùng hợp này như thế nào. 

Cô ngơ ngác đứng im.

Trần Trì Ngự nghe thấy động tĩnh của Mạnh Hữu Bác, nhìn lên đã thấy được tư thế của cậu ta. Người này suốt ngày đi theo không ngừng lải nhải với anh bây giờ lại không đi cùng. Trần Trì Ngự quay đầu lại, cuối cùng nhìn thấy Thẩm Kinh Từ.

Trần Trì Ngự nhướn mày.

Trong mắt anh ánh lên vẻ mệt mỏi sau khi tham gia hoạt động thể dục, mi mắt rũ xuống, không cười. Ánh mắt anh nhìn thẳng về phía Thẩm Kinh Từ, chẳng mấy chốc đã thấy.

Dáng vẻ ấy rõ ràng là đã nhận ra Thẩm Kinh Từ.

Thẩm Kinh Từ cũng thấy được, đầu cô ong ong, bước chân chẳng thể di chuyển nổi.

Ý cười bỡn cợt trong mắt Trần Trì Ngự làm cho cô phát nghiện.

Những lời khiêu khích ở lần gặp trước ùa về.

Trần Trì Ngự nghĩ gì.

Nháy mắt, Mạnh Hữu Bác bước lên, cách song sắt chào hỏi Thẩm Kinh từ.

“A, em gái, em cũng tới xem bọn anh chơi bóng sao?”

Thẩm Kinh Từ ấp úng không biết phải trả lời như nào, thuận miệng nói: “Đi ngang qua thôi.”

“Ố ồ.” Mạnh Hữu Bác cười hì hì nói: “Thế nào, em thấy bọn anh chơi cũng được chứ? Đám nhãi con kia căn bản chẳng đánh lại đám bọn anh kìa.”

Thông qua thân hình to béo của Mạnh Hữu Bác, Thẩm Kinh Từ vô tình phát hiện ra đằng sau có một đám người đang nhìn về phía này.

Có rất nhiều người, anh ấy cũng ở đó, cũng nhìn thấy cô. Thẩm Kinh Từ nắm chặt tay, dùng móng tay bấm vào lòng bàn tay, cố tỏ ra bình thường.

Mạnh Hữu Bác còn mời Thẩm Kinh Từ lần sau nhớ tới sân vận động để xem trận đấu chính thức: “Nếu em thích, bọn anh sẽ để cho em ngồi ở hàng ghế trước đấy.”

Cho dù bản thân mình đã nhận lời, nhưng Thẩm Kinh Từ vẫn phải ngăn những lời nói không ngừng của Mạnh Hữu Bác lại: “Đàn anh à, em có việc rồi, em xin phép đi trước nhé.”

“Được.” Mạnh Hữu Bác nói: “Phỏng vấn cũng nhớ tới nhé, tuy Trần Trì Ngự không cho anh với bọn em phóng thủy, nhưng anh tin đàn em có thể.”

Thẩm Kinh Từ không biết Mạnh Hữu Bác lấy sự tin tưởng đó từ đâu ra, bộ dáng này rất quen mắt là đằng khác.

Cô không từ chối, vội vàng bước đi.

Bên kia, Mạnh Hữu Bác trở về sân bóng, đối diện với một đống ánh mắt trêu ghẹo: “Được rồi mập, tình hình thế nào rồi?”

Mạnh Hữu Bác cau mày vẫy tay: “Đi đi đi, người ta tiện đường ghé qua thôi, tình hình là tình hình gì?”

Không biết ai quá tinh mắt, lập tức nhìn rõ Thẩm Kinh Từ đang cầm cái gì trên tay: “Sân vận động với nhà ăn tiện đường à, gần đây chẳng biết có món ớt xào luôn.”

Mạnh Hữu Bác cũng không để ý tới điểm này, cậu ta gãi gãi đầu: “Em gái kia không phải vì yêu thầm tôi mà vòng đường xa đến đây chứ?”

Nghe vậy, Trần Trì Ngự quay đầu lại, tình cờ liếc qua bóng dáng mảnh khảnh đang rời đi.

Anh mở nắp chai nước khoáng, cười nhạt với Mạnh Hữu Bác: “Không ngờ cậu còn ảo tưởng như vậy đấy.”

Mạnh Hữu Bác cũng nghe thấy: “Con mẹ nhà cậu!!”

Vẻ mặt Trần Trì Ngự tỏ vẻ cậu có thể làm gì được tôi, anh cầm điện thoại lên lướt tin nhắn, sau đó đứng khỏi băng ghế.

“A Ngự, đi đâu đấy?” Có người hỏi: “Không phải nói lát nữa đi uống rượu sao?”

Tiếng ồn ào lắng xuống, một đám người đang chuẩn bị ăn liên hoan đồng loạt nhìn sang.

Trần Trì Ngự đáp: “Có việc rồi.”

Anh mang theo đồ đạc rời đi, cố ý vỗ vỗ bả vai Mạnh Hữu Bác, sau đó ghé sát vào tai cậu ta, quay người cười với mọi người xung quanh: “Hôm nay tôi bao, uống nhiều một chút.”

Có người đứng ra bao, thế nên chẳng kém một ai, vài người còn đùa giỡn nói: “Cảm ơn anh Ngự!!!!!”

“Chơi vui vẻ.”

Trần Trì Ngự về tắm rửa qua loa, sau đó tùy tiện mặc quần áo.

Chiếc xe địa hình màu xám dừng lại ở cổng sân thứ ba một lúc lâu. Người đó nhìn thấy Trần Trì Ngự xuống lập tức tiếp đón, nói thẳng vào vấn đề: “Cậu có mang theo hồ sơ bệnh án không?”

Một tập tài liệu trong tệp màu nâu đập lên trước ngực hắn: “Đừng có bôi mực vào đó.”

….

Thẩm Kinh Từ vừa mới giải thích lý do mình về muộn cho Khâu Sam Nguyệt thì nhận được cuộc gọi của Thẩm Hồng.

Bởi vì nói dối nên ăn không được ngon miệng.

Cũng may Khâu Sam Nguyệt khá bận nên không hỏi nhiều.

Thẩm Kinh Từ nhìn thông báo trên điện thoại liền mang điện thoại ra ban công nghe máy.

“Dạ, bố ạ.”

“Con có thời gian không, ừm, A Tung…”

Giọng điệu ở đầu dây bên kia có chút gấp gáp, Thẩm Kinh Từ muốn hỏi xem A Tung đã tỉnh lại chưa nhưng ấp úng không nói nữa, nghe thấy lời nói bên kia, Thẩm Kinh Từ nhớ rõ, sau đó bình tĩnh nói: “Được, con sẽ làm ngay.”

Thời điểm này vải thiều tươi không dễ tìm chút nào, Thẩm Kinh Từ phải chạy qua vài siêu thị mới mua được một hộp nhỏ.

Nhưng nghĩ tới, A Tung muốn ăn nên dứt khoát mua thêm mấy hộp nữa.

Cô tìm một khoảng trống rồi chọn những quả vải tươi nhất từ năm cái hộp rồi bỏ vào trong túi sạch.

Thời gian đã trễ, khi tới bệnh viện, trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi.

Hô hấp Thẩm Kinh Từ dồn dập, cô dừng ở trước cửa phòng bệnh, hốt hoảng sửa sang lại đầu tóc mình.

Cô nhìn chằm chằm vào vào cửa kính pha lê mờ ảo, hít một hơi thật sâu rồi nắm tay nắm cửa.

Phòng bệnh vắng vẻ, trên giường chỉ có một bóng dáng gầy gò.

Cậu bé nằm trên giường, không nhúc nhích nhìn chằm chằm cảnh tượng ở ngoài khung cửa nhỏ hẹp. Cậu có làn da trắng bệch, tóc trên đầu cắt ngắn, áo đồng phục bệnh nhân quá rộng không hề phù hợp.

Thẩm Kinh Từ đẩy cửa vào, đôi mắt lập tức cay cay.

Mà người trên giường nghe thấy động tĩnh thì chậm chạp quay đầu lại.

Chậm rãi, lộ ra đôi mắt sâu thẳm như hồ nước lặng.

Thẩm Kinh Từ nhìn vào đôi mắt đó, cảm giác tội lỗi không ngừng ăn mòn trái tim cô. Đôi môi cô mấp máy, phát ra âm thanh khàn khàn: “A Tung.”

Cậu bé nhìn Thẩm Kinh Từ, gương mặt vô cảm xuất hiện gợn sóng, ánh mắt cậu sáng rực lên, hiện lên ý cười nhạt nhòa, khóe môi cố gắng nhếch lên.

Người kia lấy lại một chút sức sống, nhưng giọng hơi khàn, có loại khí chất yếu ớt của thiếu niên.

“Chị….”

Hành lang trong bệnh viện nhỏ, trộn lẫn với mùi thuốc khử trùng, không khí ngột ngạt khó chịu.

Cô gái mặc chiếc váy vàng nhạt, lộ ra cổ chân hồng hồng. Hai bắp tay như ngọc ngó sen chiết, cả người dựa vào bức tường sơn trắng, giống như sắp gục ngã.

Mà lần cuối cùng Trần Trì Ngự nhìn cũng là một cảnh tượng như vậy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp