Nhớ Anh Ấy

Chương 1


11 tháng

trướctiếp

Lịch Chu đã mưa liên tục ba ngày, không khí ẩm thấp, mang theo oi bức khiến người ta khó chịu.

Mưa phùn rả rích, con đường lát đá trước tòa nhà ướt nhẹp.

Thẩm Kinh Từ lại gặp người kia vào buổi chiều ngày thứ ba.

Mưa lúc lất phất lúc rào rào, đánh vào lá ngô đồng, nghe thấy tiếng tí tách không rõ. Cô thôi không nhìn những chiếc lá bóng loáng vì mưa ướt nữa, tiếp tục trú mưa dưới mái hiên.

Điện thoại di động im ắng không có động tĩnh, xe đã hẹn đến trễ mười phút.

Nhưng không còn cách nào khác.

Cứ trời mưa là vậy đấy, phiền phức hơn.

Thẩm Kinh Từ đứng trước tòa cao ốc văn phòng, nhìn thấy tin nhắn tài xế gửi tới.

Còn 15 phút nữa......

Đôi mắt vốn đang bình tĩnh đã xuất hiện gợn sóng. Cô hít một hơi thật sâu, như có điều gì muốn nói. Cô nhìn dòng chữ kia mấy giây, đang muốn gõ chữ, tiếng mưa bên tai lại không ngừng nhắc nhở: Cho dù không đợi chiếc này cũng sẽ không có chiếc khác nhanh hơn đâu.

Cuối cùng, cô thở hắt ra, chỉ trả lời tài xế một câu, vâng ạ.

Vừa trả lời xong, tin nhắn của Cố Niết hiện lên: [Thế nào rồi?]

Thẩm Kinh Từ bất đắc dĩ, lực ngón tay khi gõ cũng mạnh hơn, kể lể với Cố Niết: [Trời mưa nên kẹt xe, chưa đến được.]

Bên kia trả lời rất nhanh, đoạn voice mấy giây đã xuất hiện trong hộp thoại.

Là giọng nam ôn hòa dễ nghe, không biết đang ở đâu, xung quanh có chút tạp âm, anh kề sát vào điện thoại để nói, cho nên giọng nói có vẻ thân mật: "Hay là chờ anh một lát? Anh đến đón em.]

Thẩm Kinh Từ cúi đầu lộ ra cần cổ trắng nõn tinh tế: [Không cần đâu, anh cứ làm việc của mình đi.]

Cô chuyên tâm gõ chữ, có người đứng sau lưng lúc nào cũng không hay.

Giọng nói trêu ghẹo mang theo điệu cười của Nguy Mạn Mạn đột nhiên xuất hiện: “Cậu Cố về rồi?”

Thẩm Kinh Từ còn chưa kịp gửi tin nhắn đi đã bị người ta gọi, bèn ngẩng đầu lên, nhìn thấy mái tóc ngắn gọn gàng của Nguy Mạn Mạn.

Cô hơi ngạc nhiên, rồi ngay lập tức nở nụ cười.

Thẩm Kinh Từ lùi về phía sau một bước, tránh mưa phùn tạt vào, vừa cười vừa trả lời: "Ừm, mới về không lâu.”

Nguy Mạn Mạn vuốt tóc, cao giọng: "Lúc đến thành phố A là anh ấy đưa cậu đi à?"

Tuy là câu nghi vấn nhưng lại dùng giọng khẳng định, cô cười ám chỉ: “Vừa về đã quấn lấy cậu, cậu Cố đối xử tốt với cậu thật đấy.”

Cố Niết vừa về nước, bận rất nhiều việc, nhưng dù vậy vẫn không quên chăm sóc cô trước.

Thẩm Kinh Từ nghe ra người kia có ý gì.

Bây giờ anh ấy đã không còn là thiếu niên gầy gò sống trong tòa nhà cũ kỹ ở thành phố Tầm Ninh hồi trước, hiện tại, ngay cả Nguy Mạn Mạn, gia cảnh không tệ, cũng phải tôn kính gọi một tiếng cậu Cố.

Thẩm Kinh Từ không muốn gợi lại những quá khứ lộn xộn đó, những lời này cũng không phải chưa từng giải thích, chỉ có điều, con người luôn thích lựa chọn nghe một số đáp án kinh hồn hơn, cô thuận miệng nói qua: “Tiện đường thôi.”

Nguy Mạn Mạn nhẹ nhàng ấn vai Thẩm Kinh Từ, nhìn sắc mặt cô, không tiếp tục hỏi nữa, nhưng lại kéo dài ngữ điệu: "Cậu Cố thì tốt, nhưng cậu yên tâm, không phải gu của mình.”

Thời gian vừa khéo, vừa nói xong, người đón Ngụy Mạn Mạn đã tới. Cô vẫy vẫy tay, người trong xe thấy cô thì lái sang bên này.

Ngược lại, Thẩm Kinh Từ không nghĩ gì nhiều, có điều nghe đến đây, vẫn không nhịn được tò mò mà nhiều chuyện: “Gu? Gu của cậu là loại nào?”

Nguy Mạn Mạn nhướn mày, mắt phượng quyến rũ híp lại, làm như đang tự hỏi, cho đến khi tầm mắt vô tình nhìn về phía một chiếc xe việt dã màu đen cách đó không xa.

Giọt mưa trên lá ngô đồng thuận thế rơi xuống, đập vào cánh tay đang chống vào cửa sổ xe.

Nguy Mạn Mạn chợt cười khẽ một tiếng, như hiểu rõ, cô khẽ nâng cằm, mắt long lanh: “Loại như kia kìa.”

Ngụy Mạn Mạn đi lên phía trước, giọng điệu lười biếng, trước khi cửa xe đóng lại còn cố ý quay đầu lại nhìn thoáng qua Thẩm Kinh Từ, đôi môi đỏ mọng cố ý phun ra hai chữ.

“Hoang dã.”

Xe của Nguy Mạn Mạn chậm rãi rời đi, Thẩm Kinh Từ mím môi, hơi ngẩn người, không nhịn được cười.

Ngụy Mạn Mạn nói rất thẳng thắng.

Mà Thẩm Kinh Từ cũng bởi vì những lời này mà ngước mắt lên, nhìn về hướng chiếc xe việt dã.

Vốn chỉ định nhìn một cái rồi thôi, thế nhưng cô lại đổi ý.

Khuôn mặt đã lâu không gặp lại cực kỳ quen thuộc, cứ như vậy xuất hiện trước mắt cô.

Hình như mưa phùn lại nặng hạt thêm, trời vẫn chưa có ý ngừng mưa.

Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi màu đen mỏng manh, ống tay áo xắn đến khuỷu tay, cúi đầu, như là đang trả lời tin nhắn, dáng vẻ lười nhác.

Làn da anh rất trắng, lộ ra cảm giác lạnh lùng, đối lập mãnh liệt với màu đen của chiếc xe.

Trên cần cổ thon dài trắng trẻo có thể nhìn thấy gân xanh hơi nhô ra, ký ức trộn lẫn với mùi ẩm ướt của mặt đất xông vào khoang mũi.

Ngã tư đường, xe dừng đèn đỏ. Cần gạt nước lắc lư, màu xanh lục chói mắt nổi lên trong mưa phùn.

Dưới bóng cây ngô đồng rậm rạp ánh sáng chập chờn, giọt mưa hội tụ lại thành vũng nhỏ, sau đó trượt xuống, giọt nước trong suốt rơi xuống áo sơ mi đen, một mảng ẩm ướt mờ ảo lan rộng.

Người nhìn không ra tính tình kia cuối cùng cũng lộ ra vẻ không kiên nhẫn, khớp ngón tay thon dài gầy gò rõ ràng, gõ nhẹ theo tiết tấu, vừa cuồng vọng vừa lưu manh.

Trái tim như ngừng đập trong tích tắc, rất nhanh, không thể kiểm soát được.

Ngón tay như đang gõ vào trái tim cô.

Thẩm Kinh Từ nín thở, tay nắm thành quyền.

Người đã xuất hiện hàng trăm lần trong giấc mơ của cô, bây giờ cứ như vậy mà xuất hiện trước mắt mình, thần kinh như có kim đâm, truyền đến cảm giác chua xót cùng đau đớn không thôi.

Lòng bàn chân như mọc rễ, không thể di chuyển.

Cho đến khi chiếc xe màu đen hòa vào khung cảnh nhộn nhịp phía sau, cửa xe đột ngột mở ra.

Người đàn ông xuống xe, đường nét dần dần rõ ràng, chiếc ô trong suốt ngăn nước mưa, phác họa mặt mày mờ ảo.

Dáng người cao lớn thẳng tắp xuất hiện ngay trước mắt. Chân dài, thắt lưng mạnh mẽ. Chỉ cần đứng ở đó thôi cũng cảm giác được sự áp bách. Anh một tay cầm ô, một ngón tay dựng lên chống vào xương ô. Cửa xe bị một tay đẩy vào, vang lên tiếng trầm đục.

Trời lờ mờ tối, trong cảnh tấp nập đột nhiên sáng lên ánh đèn đường vàng tươi. Quầng sáng không lớn, phản chiếu phía sau anh, làm đường nét trên cơ thể trở nên mềm mại mà mờ nhạt.

Áo đen mỏng manh đứng trong mưa phùn, dựa lưng vào xe. Anh dùng răng rút ra một điếu thuốc, còn chưa châm lửa, điện thoại đã reo lên.

Hút thuốc không thành, áp điện thoại vào tai, chân phải cà lơ phất phơ chống chống vào lốp xe, dáng vẻ không đứng đắn quyến rũ muốn chết.

Thẩm Kinh Từ khô khốc chớp mắt, chung quanh biến thành ảo cảnh, cô nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Gió thổi qua vạt váy, bả vai bất ngờ bị ai đụng.

Mùi nước hoa ngọt ngào tràn ngập trong không khí, Thẩm Kinh Từ nhíu mày theo bản năng.

Trên vai đeo túi dây xích kim loại, đè vào xương có hơi đau.

Người đã đi khuất, tầm mắt chỉ bắt được một vệt màu hồng nhạt.

Cô xoa bả vai mấy cái, rồi lại buông ra rất nhanh, như sợ bị người nào đó nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình, tâm tư phức tạp khó nói.

Chẳng qua, có thể là nhan sắc nổi bật quá mức, nên phút chốc Trầm Kinh Từ đã ý thức được điều gì ---

Cô nhìn thấy dáng người xinh đẹp kia đội mưa, dùng túi xách khéo léo che lên đỉnh đầu, trực tiếp xông đến dưới chiếc ô.

Thẩm Kinh Từ hơi khựng lại, đại não ngừng hoạt động một giây.

Giọng nói kia bừng bừng sức sống, đứng cách một khoảng mà cô vẫn nghe thấy người kia nói gì.

“Hối cái gì mà hối, không phải em đã đến rồi à?” Cô nói đùa, cố ý nói câu đó qua điện thoại, sau đó mới buông cánh tay xuống, hơi ngẩng đầu lên.

Mà ánh mắt người đàn ông rũ xuống, có loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống. Nhưng bởi vì lời nói vô tư của cô gái, quan hệ thân mật nói không nên lời. Anh không nói một lời, thản nhiên dời ô về phía cô gái, cũng cúp điện thoại.

Chiếc ô trong suốt, nên Thẩm Kinh Từ nhìn rất rõ.

Mưa tí tách tí tách, gió cũng lớn theo, thổi đến nỗi mắt cộm lên khó chịu.

Gần đó không có nơi nào để trốn, cô chật vật lui về phía sau một bước, không nhìn nữa.

Bàn tay siết chặt, điện thoại rung rung báo có cuộc gọi đến mới khiến cô hoàn hồn buông lỏng ra.

Cuối cùng tài xế cũng thong dong gọi tới.

Thẩm Kinh Từ nghe điện thoại như thể trốn tránh. Nghe thấy giọng nói như trút được gánh nặng của tài xế, thúc giục đi thúc giục lại trong điện thoại: “Cô ở đâu hả, nhanh lên một chút, bây giờ tôi đang ở cửa hông.”

“Không được rồi, tôi không qua đó được, cô tự qua đây được không?" Tài xế nói giọng địa phương lộ ra sự nôn nóng.

Thẩm Kinh Từ nhìn thoáng qua làn mưa, đè xuống nhịp tim không an ổn. Bên cạnh cô không có ai, ngoại trừ túi xách trên tay ra thì không có bất cứ thứ gì có thể che mưa.

Trong lúc do dự, dư quang không thể khống chế lại nhìn sang người nọ.

Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Thẩm Kinh Từ bỗng nhiên nghĩ, nếu như có thể dùng việc bị mưa xối ướt sũng để đổi lấy thời gian lùi lại hai mươi phút trước, cô nhất định sẽ không do dự lựa chọn.

Sau đó, Thẩm Kinh Từ cụp mắt, cắn răng xông ra ngoài.

“Rầm - -“

Cửa đóng gấp.

Giọng tài xế xen lẫn khẩu âm vang lên bên tai: "Xin lỗi nhé cô gái, ngày mưa nên thật sự không thể đi qua đó, ở đây đông người quá.”

“Không sao.” Thẩm Kinh Từ tìm khăn giấy lau nước trên người. May mà mưa không to quá.

“Hôm nay tôi vốn không định nhận, bà xã tôi ở nhà đã chuẩn bị đồ ăn xong xuôi hết rồi, nếu không phải là cô nói muốn đi đường cao tốc...” Hắn thở dài một hơi, hình như cảm thấy chuyện này quả thật không thể trách ai, sau khi ngậm miệng lại thì chuyển đề tài: "Không bị ướt chứ?"

“Không sao, tôi lau một chút là được.”

Tài xế thấy Thẩm Kinh Từ là một người tính tình tốt, đại khái là bản tính con người, nhịn không được lại oán giận vài câu: “Cô xem cô xem, lại không đi ra được.”

“Cái này......”

Mệt mỏi một hồi, cô ngửa lưng ra sau, nhịn không được mở miệng: “Chú mở nhạc đi.”

Tài xế im lặng, giơ tay rảnh ra vặn nút, âm điệu du dương phát trên radio.

Giai điệu phát ra có hơi quen thuộc, lời bài hát rõ ràng.

“Muốn buông, buông không được, nước mắt đang rơi.

Anh nhìn đi, anh không nhìn thấy.

Em giả vờ rằng quá khứ không quan trọng, chỉ để thấy rằng mình không thể.

Nói tạm biệt, mới phát hiện không bao giờ gặp lại.”

Thẩm Kinh Từ hơi giật mình, như bị gợi lên ký ức nào đó.

Lông mày thanh mảnh nhíu lại, trong không gian kín mà chật hẹp, tiếng lầm bầm của tài xế bị một số giọng nam bao trùm.

Sau vài câu, tài xế chê nghe không hay, dứt khoát đổi kênh radio.

Âm nhạc náo nhiệt mà tưng bừng lập tức sôi trào trong xe, tài xế cũng ngâm nga giai điệu đang phát.

Con người rất kỳ lạ, rõ ràng nhìn nhiều một lần sẽ khó chịu, nhưng lại nhịn không được mà tự tìm đau khổ.

Ánh mắt Thẩm Kinh Từ lại nhìn đến đôi nam nữ đang đứng kia.

Màng cửa kính trải qua phong sương, vết xước nghiêng lệch làm cho khuôn mặt người nọ mơ hồ.

Ma xui quỷ khiến, ngón tay ấn xuống mở một đoạn cửa sổ xe ra.  

Dáng vẻ của anh dần dần trở nên rõ ràng.

Tóc dài ra một chút, góc cạnh không sắc bén lắm, mất đi cảm giác ngây ngô của thiếu niên. Loại khí chất độc đáo của Trần Trì Ngự rất thu hút người, khiến người ta như thiêu thân lao đầu vào lửa, uống rượu độc giải khát.

Ô không đủ rộng, rõ ràng là anh đang nghiêng ô về phía người con gái, phong độ lịch lãm không phù hợp với khí chất của anh sẽ luôn ghi điểm trong mắt đối phương.

Ánh mắt Thẩm Kinh Từ dần trầm xuống, dần dần ý thức được, không cần thiết.

Không giống như cốt truyện trong phim, họ không rung động đến độ mất hồn mất vía, cũng không khắc cốt ghi tâm lẫn nhau.

Chỉ là cách nhiều năm, hai người đã hoàn toàn đứng trên hai quỹ đạo khác biệt.

Cô một mình đi về phía trước, anh cũng có người mới đi cùng.

Cửa sổ xe chậm rãi nâng lên, phát ra tiếng ma sát cũ kỹ. Giống như đang cắt thời không.

Dường như thật sự có loại cảm ứng không sao giải thích được, một khắc cửa sắp nâng lên, người đàn ông đang đứng đột nhiên nhìn sang.

……

Thời gian dừng lại, mọi thứ xung quanh trở nên hư ảo.

Con chó con màu nâu bị mưa xối ướt sũng chui ra từ vòm hoa, cụp đuôi cúi đầu đi qua.

Khi đi qua các cô gái trẻ, rõ ràng nó muốn lảng tránh.

Nhưng mà một thân ảnh màu hồng nhạt ngoài ý muốn ngồi xổm xuống, lấy trong túi ra cái gì đó đặt vào lòng bàn tay rồi đút đến bên miệng chó con.

Thẩm Kinh Từ cũng không biết tại sao mình lại xác định như vậy. Đường nét cũng không thấy rõ, nhưng cô lại biết ánh mắt bọn họ đang nhìn nhau.

Cô nhìn anh, nhìn con chó nhỏ được cho ăn, bỗng nhiên nhớ đến thật lâu trước đây, cô cũng nhìn Trần Trì Ngự như vậy.

Cô nhìn anh tùy hứng ngỗ ngược, nhìn anh bướng bỉnh khó thuần, nhìn anh cởi đồng phục học sinh lộ ra áo thun màu đen bên trong. Bóng chuẩn xác vào rổ, nữ sinh môi hồng răng trắng mỉm cười đưa nước cho anh, chung quanh ồn ào không ngừng.

Anh là con cưng của trời, là mặt trăng vĩnh viễn không rơi, là Trần Trì Ngự sẽ không thuộc về Thẩm Kinh Từ.

Chưa bao giờ thay đổi.

Mỗi một thiếu nữ ngây thơ ảo tưởng mình là bến bờ trở về của kẻ phong lưu.

Nhưng mà chỉ có khi câu chuyện kết thúc, họ chảy nước mắt lật qua trang sách mình từng túm chặt lấy kia, mới phát giác chỉ là người si nói mộng*.

*Chuyện hoang đường không thực hiện được.

Một tia không khí cuối cùng cũng bị ngăn cách, xe khởi động, cuối cùng cũng chảy ra khỏi dòng sông này.

Thẩm Kinh Từ ngẫm lại mới nhớ ra mình còn chưa trả lời xong tin nhắn của Cố Niết, cô khó chịu dụi dụi mắt, nở nụ cười mở khung chat ra, soạn tin lại lần nữa.

……

Chỗ đã trống trải, Dịch Thuận Từ đứng dậy, phát hiện Trần Trì Ngự đang nhìn chằm chằm góc đường, cặp lông mày đẹp đẽ nhíu lại.

Chó con lang thang ăn uống no nê, cái đuôi đong đưa, chạy đi rất xa.

Cô gái nghển cổ nhìn theo hướng Trần Trì Ngự đang nhìn, thấy không có gì, không khỏi tò mò: "Anh, anh nhìn cái gì vậy?”

Xe taxi đã hòa vào biển người, Trần Trì Ngự ngừng lại, đôi mắt đen nhánh sắc bén, không gợn sóng.

“Không có gì.” Anh gõ nhẹ vào đầu Dịch Thuận Từ, đút tay vào túi, như chưa từng xảy ra chuyện gì, “Đi thôi.”

Giọng người đàn ông từ tính quyến rũ, anh trào phúng rõ ràng, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng tán tỉnh.

“Nếu không đi qua đó, người ta còn tưởng là em đào hôn.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp