Nhớ Anh Ấy

CHƯƠNG 48: VỚI ANH


9 tháng

trướctiếp

Công tắc bên trái vang lên tiếng "lạch cạch", trong phòng tối đen, trước cửa chỉ có ánh đèn vàng trông có vẻ ấm áp.

Thẩm Kinh Từ  chậm rãi mở mắt, cho mắt vài giây thích ứng với ánh sáng. Bóng dáng người đàn ông hiện rõ trước mặt. Đường nét sườn mặt rõ ràng, như được chạm khắc.

Em có muốn không?

Thẩm Kinh Từ không chắc, anh đang dò hỏi hay là có ý khác. Câu hỏi này nên trả lời như thế nào, cô quả thật khóc không ra nước mắt, chỉ có thể dựa vào cánh cửa phía sau, ngẩng đầu: "Có ý gì?"

Đầu ngón tay người đàn ông lạnh buốt, ngón tay như vô tình lại như cố ý sờ lên xương quai xanh của cô, vuốt nhẹ qua vị trí cúc áo, làm Thẩm Kinh Từ run rẩy cả người. Lần này anh không cười, âm thanh như đến từ bên dưới đại dương sâu thẳm lại như trộn lẫn cả cát và gió, làm cô vô cùng khó chịu: "Em biết mà."

Thẩm Kinh Từ khoác cánh tay vô lực của mình lên vai Trần Trì Ngự, nhón chân chôn mặt vào cổ anh, ngực phập phồng cùng trái tim đang đập kịch liệt, trong không gian nhỏ hẹp này khiến người ta có chút gian nan.

Thật ra vừa nãy cô còn nói không biết.

Cái gì cũng không biết.

Cô đến gần, đồng thời, Trần Trì Ngự cũng cúi đầu, chạm lướt qua chiếc cổ trắng nõn kia.

Thẩm Kinh Từ không nói lời nào, đêm nay Trần Trì Ngự rất kiên nhẫn. Không biết qua bao lâu, nụ hôn nóng bỏng như dời non lấp biển rơi xuống, anh cười cười nói: "Anh biết rồi."

Thẩm Kinh Từ chớp chớp đôi mắt, không thèm nói, hai chân bỗng nhiên bị nhấc bổng lên không trung, Trần Trì Ngự bế cô lên đi về phòng ngủ.

Cô giống như gấu Koala đu trên người anh, cằm đặt trên vai anh quay cuồng điên đảo, thở còn không thở nổi, miệng còn mấp máy, trái tim lúc này cũng muốn nhảy ra ngoài.

Cô bất tri bất giác nói: "Em chưa nói gì cả."

Trần Trì Ngự xem nhẹ lời cô: "Mắt em nói hộ rồi."

Cả căn phòng chìm trong bóng tối, ánh sáng duy nhất phát ra từ chiếc đèn ngủ trên đầu giường. Thẩm Kinh Từ không nhìn thấy gì, chỉ thấy trước mắt xuất hiện một khuôn mặt.

Phía sau ngã vào chiếc nệm mềm mại, ngay sau đó bên cạnh lõm xuống, người đàn ông quỳ một gối ở mép giường, cúi xuống hôn cô đến điên đảo trời đất.

Anh mở lòng bàn tay cô ra, một chiếc hộp rỗng, lúc này Thẩm Kinh Từ mới nhận ra ban nãy cô còn cầm chiếc hộp kia.

Người đàn ông thấp giọng cười thành tiếng, cảm giác xấu hổ đạt đến đỉnh điểm, Thẩm Kinh Từ hoảng loạn lấy tay đẩy ra, cô nhìn anh, đôi mắt long lanh như ngập tràn hơi nước.

Đã quên mất bắt đầu như thế nào, chỉ nhớ anh nắm lấy cổ tay gầy gò của mình, siết lấy eo, sau đó hôn môi đến choáng váng đầu óc.

Khắp nơi đều là bầu không khí nóng bỏng, nhưng chiếc nhẫn trên tay lại lạnh buốt.

Di chuyển khắp nơi trên sống lưng trơn nhẵn.

Nhẫn hơi rộng, dưới ngón tay Trần Trì Ngự khẽ động, đôi mắt mơ màng có chút thanh tĩnh, thân thể đột nhiên phóng đãng, động tác của anh vô cùng thành thục.

Ngón tay Thẩm Kinh Từ đột ngột nắm lấy quần áo của Trần Trì Ngự, anh cảm nhận được cô đang căng thẳng, động tác dừng lại. Hơi thở anh có chút không ổn, hầu kết lên xuống, môi khẽ chạm vào ch�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp