Nhớ Anh Ấy

Chương 27


10 tháng

trướctiếp

Ánh sáng điện thoại chiếu lên mặt người đàn ông, cửa sổ xe mở ra, mùi thuốc lá dần dần tiêu tán.

Anh cau mày, luôn cảm thấy xung quanh vẫn còn một mùi thơm thoang thoảng, khiến người ta vương vấn mãi thôi.

Đoạn chat cuối cùng vẫn dừng lại ở câu nói của Yến Nhất gửi tới, mà anh vẫn chưa trả lời.

Trong đầu chợt nghĩ đến dáng vẻ tối nay của cô gái nhỏ.

Không phải anh không có tình cảm mà trước đây anh chưa từng nghĩ sẽ ổn định với ai.

Chuyện không có kết quả thì anh lười suy nghĩ tới.

Nhưng tối nay, từ khi anh nhìn thấy bóng dáng gầy gò ngồi xổm bên đường, lúc cô ấy nghe điện thoại, khi nghe thấy giọng cô ấy bắt đầu khóc nức nở, trong lòng anh như bị gai đâm.

Nó không đau, chỉ là không thể bỏ qua được.

Anh chống tay lên bệ cửa sổ, nhìn chằm chằm vào tin nhắn rồi chìm vào im lặng.

Ánh đèn lập lòe bên kia đường cuối cùng cũng vụt tắt, ngón tay anh vươn ra ngoài cửa kính xe gõ nhẹ, từng đám tàn thuốc rơi xuống. Một lúc sau, khi tàn thuốc cháy hết, người đàn ông thấp giọng nở nụ cười, cuối cùng anh cũng cử động.

Có lẽ không buông bỏ được rồi.

Người đàn ông phải suy nghĩ thật kỹ.

......

Đến ngày đi thăm Thẩm Tung, Thẩm Kinh Từ đã nói trước với Cố Niết, hai người đổi thời gian hẹn gặp từ buổi trưa sang buổi tối.

Bệnh viện.

Đúng lúc cô đi ngang qua cửa thì thấy một y tá đang nhìn vào phòng Thẩm Tung.

Thẩm Tung vẫn mặc quần áo bệnh nhân màu xanh trắng đan xen, hơi rộng. Nhưng thiếu niên cao gầy, nét mày đậm rõ, vẫn rất có sức hút.

Lúc này Thẩm Kinh Từ mới chú ý tới một cô gái xấp xỉ tuổi Thẩm Tung, không biết tại sao lại xuất hiện trong phòng bệnh ngồi trên ghế bên cạnh, mỉm cười rạng rỡ.

Phòng bệnh của Thẩm Tung vẫn luôn là phòng đơn, vắng vẻ, nhưng hôm nay lại náo nhiệt lạ thường.

Nhìn qua cửa kính, đập vào tai là tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc.

Không biết trước đó hai người nói gì, nhưng cô gái kia bỗng nhiên ngưng cười, cô cau mày nhìn Thẩm Tung một hồi, có chút mất hứng nói: "Thẩm Tung, sao anh không cười?"

Thẩm Tung dựa vào giường khẽ mím môi, trên khuôn mặt đường nét rõ ràng không có ý cười, vài sợi tóc dài che đi lông mày, nhìn có chút lạnh lùng.

Nghe thấy cô gái nói, chàng trai trẻ ồ một tiếng, giống như trần thuật sự thật nói một câu: "Bởi vì không buồn cười.”

Nghe vậy, mí mắt Thẩm Kinh Từ giật giật, không ngờ Thẩm Tung lại không nể tình thế.

Cô liếc nhìn em gái kia, sợ cô sẽ buồn, nhưng giọng nói lanh lảnh lại vang lên: "Vậy em đổi cái khác!"

Đuôi lông mày Thẩm Tung nhíu lại, có chút không nhịn được nói: "Cô hơi ồn.”

Biểu cảm không khó chịu, nhưng điệu bộ không được chào đón.

Ánh mắt của cậu khẽ di chuyển, vô tình liếc qua Thẩm Kinh Từ đang đứng ở cửa, vẻ mặt hơi kinh ngạc.

Thẩm Kinh Từ bị bắt gặp có chút xấu hổ, đẩy cửa bước vào.

“Chị, chị đến lúc nào, sao không vào?”

Thẩm Tung đứng dậy, thay đổi tư thế, dáng vẻ trông đứng đắn hơn nhiều.

Thẩm Kinh Từ cười cười, che giấu: "Vừa mới tới thôi.”

Đặt đồ xuống, cô vẫn có chút tò mò nhìn cô gái kia, giọng nói dịu dàng: "Em là bạn của A Tung sao?"

Cô gái nghe thấy đang hỏi mình, lập tức ngồi bật dậy, lúc cười lộ ra hai cái răng khểnh, nhìn rất đáng yêu: "Chào chị ạ! Em tên là Đàm Kỳ.”

"Em ở phòng bệnh bên cạnh..."

Cô bé nói được một nửa, bỗng nhiên bị Thẩm Tung ho khan cắt ngang, sắc mặt người trên giường có chút quái dị: "Đàm Kỳ, chị gái tôi tới rồi.”

Anh nhìn đồng hồ trên tường ra hiệu: "Có phải cô nên đi uống thuốc rồi không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp