Nhớ Anh Ấy

Chương 11


11 tháng

trướctiếp

Trong thư viện yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng lật sách cùng với tiếng bút ma sát. Bên ngoài mặt trời dần khuất bóng, đã tới giờ ăn nên có không ít người gấp sách lại rời đi.

Khâu Sam Nguyệt sờ bụng mình, cô khẽ đưa tay kéo nhẹ áo Thẩm Kinh Từ.

Cô cười tủm tỉm, nói nhỏ: “Đi  ăn cơm thôi.”

Thẩm Kinh Từ thất thần gật đầu. Gấp sách lại, lúc này cô bỗng nhận ra từ nãy đến giờ cô vẫn chưa đọc được hết một trang.

Cô chớp chớp mắt, không được tự nhiên mà nhìn Khâu Sam Nguyệt.

Cũng may Khâu Sam Nguyệt không phát hiện dị thường bên này. Thẩm Kinh Từ nhanh chóng lấy điện thoại, lại nhân cơ hội cúi đầu nhìn thoáng qua, xác định đối diện không có ai thấy mới yên tâm.

Trong khung chat có tin dài tin ngắn, có vẻ bọn họ có mối quan hệ không tệ.

Chạng vạng tối, gió thổi hiu hiu dễ chịu, Khâu Sam Nguyệt đá hòn đá nhỏ dưới chân: “Nếu không tối nay chúng ta đi chơi đi, tôi thấy dạo này có một bộ phim mới ra.”

Tuần này cũng không có công việc gì nhiều, đêm nay cũng không có gì bận, Thẩm Kinh Từ liền đồng ý.

Khâu Sam Nguyệt lập tức lấy điện thoại ra đặt vé lúc 7 giờ 40.

Sau khi ăn cơm xong, Khâu Sam Nguyệt thay quần áo, rồi chạy đến rạp chiếu phim.

Đây là trung tâm giải trí, các loại hình giải trí đều có đầy đủ.

Lúc đi ngang qua một quán Bar, bước chân  Khâu Sam Nguyệt bỗng dừng lại, cô hướng mắt nhìn vào trong.

Thiết kế trong quán màu đen tuyền cùng với ánh đèn sáng, quán ở trong góc tối, đem lại cảm giác riêng biệt.

Thẩm Kinh Từ đi theo nhìn lại: “Nhìn gì vậy bà?”

Khâu Sam Nguyệt chỉ vào quán bar đó: "Lúc trước tôi có nghe Diêm Mộc Hàm nói quán này không tệ, nhưng vẫn chưa có dịp ghé qua, đợi lần sau tôi sẽ ghé chơi thử xem sao."

Thẩm Kinh Từ liếm môi, gật đầu: "Được, lần sau chúng mình cùng đi."

Khâu Sam Nguyệt giả bộ kinh ngạc, quay đầu lại hỏi Thẩm Kinh Từ: "Không ngờ nha, nhìn bà nhỏ nhắn như vậy, không ngờ cũng biết uống cơ đấy."

Thẩm Kinh Từ khiêu khích: "Bà có uống được không đó?"

"Tôi có uống trộm của bố rồi." Sau đó hai người vừa trêu chọc nhau vừa đến rạp phim.

Các cô chọn một bộ hài kịch, nhưng chẳng biết tại sao tỷ suất phòng vé không cao lắm.

Xem đến một nửa, cuối cùng Khâu Sam Nguyệt không nhịn được nữa, nói vào tai Thẩm Kinh Từ : "Khó trách phim này ít người xem, nó đúng là ác mộng!"

Người đàn ông ngồi phía  trước với con gái đã ngủ từ lâu, còn cô bé thì cầm điện thoại của bố xem một cách thích thú.

Ánh sáng điện thoại phản chiếu lại chỗ hai người bọn họ, Khâu Sam Nguyệt dứt khoát nghiêng người về phía trước, xem hai con gấu đấu với nhau.

Rõ ràng là phim hài kịch, nhưng lại thành tình yêu cẩu huyết.

Trong phim, rõ ràng là nữ chính thích nam chính chứ không phải nam phụ, hai người thề non hẹn biển sẽ cùng nhau cao chạy xa bay. Nữ chính đã mặc sẵn áo cưới chỉ chờ nam chính tới nhưng vừa chuyển cảnh một cái, nam chính vừa mở cửa xe Ferrari ra, đùng một cái xe nát còn người thì bất tỉnh. 

". . ."

Giống như xem đến đoạn thú vị, Thẩm Kinh Từ thở dài một hơi thán phục rồi nói với Khâu Sam Nguyệt nói: "Bà nói đúng."

Tào lao kinh ấy. . .

Nhưng đây rõ ràng là phim hài kịch, nhưng kết cục không phải như vậy.

Mới xem được hơn một nữa, Khâu Sam Nguyệt rời khỏi màn hình điện thoại của bé gái, yếu ớt nói: "Nếu không, chúng mình đi thôi. . ."

Hai người men theo rạp phim đi ra, không hẹn mà cùng thở hắt một hơi thở dài.

Khâu Sam Nguyệt có chút mất hứng: "Còn không bằng nằm ở kí túc xá xem phim."

Thẩm Kinh Từ cũng khó chịu: "Lần sau tôi tình nguyện xem phim kinh dị chứ cũng không xem cái này."

Khâu Sam Nguyệt nghe lời này, lập tức bác bỏ: "Không được, có đánh chết tôi cũng không xem phim kinh dị đâu."

Thẩm Kinh Từ cười hai tiếng, nói nghiêm túc: "Thật ra thì tôi cũng vậy."

Đồng hồ mới chỉ tám giờ hai mươi.

"Vẫn còn sớm ghê, giờ mà về kí túc xá luôn thì phí quá." Khâu Sam Nguyệt sờ mặt, bổ sung thêm: "Hôm nay tôi mới mặc bộ này."

Tối nay Thẩm Kinh Từ cũng có chút chuyện phiền lòng, không biết có phải do tin tức hồi chiều không, nên muốn đi xem một bộ phim để vui vẻ, cô bỗng nhiên có chút hối hận.

Ánh mắt hai người giao nhau, Thẩm Kinh Từ thử dò xét, nói.

"Nếu không. . . Chúng ta đi make zero?"

Make zero.

Là tên quán bar kia.

Mắt Khâu Sam Nguyệt sáng lên.

-

Bên trong quầy rượu bố trí rất cao cấp, ánh đèn sáng lạnh, tận cùng bên trong là một cầu thang xoắn ốc dẫn đi lên lầu.

Thẩm Kinh Từ vừa vào cửa liền thấy bên tay trái phòng thứ nhất có hai nữ sinh đang che miệng trò chuyện vui vẻ.

Các cô chỉ có hai người, liền tùy tiện tìm một chỗ không người ngồi xuống.

Thẩm Kinh Từ gọi một ly nồng độ thấp, thuận tiện nhắc nhở Khâu Sam Nguyệt: "Đừng uống rượu mạnh, lát nữa còn phải đi tàu điện ngầm về nữa."

Khâu Sam Nguyệt đánh mắt cho Thẩm Kinh Từ ý bảo cô yên tâm đi.

Cô hạ miệng, muốn nói gì đó với Thẩm Kinh Từ, nhưng chưa kịp nói, đã bị tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt đứt.

Hai người chú ý vào điện thoại.

Khâu Sam Nguyệt nhìn điện thoại, là một dãy số không tên.

Cô lầm bầm một câu: "Ai đây nhỉ?"

Cô kê điện thoại vào bên tai, đầu dây bên kia bỗng truyền ra một giọng nói quen thuộc. 

"Sam SSam."

Hai người trước điện thoại ngẩn ra, yên lặng mấy giây, Khâu Sam Nguyệt không nhịn được.

Cô ra quyết định rất nhanh, tắt máy.

Giọng cô giống như gặp quỷ: "Thằng điên này bị bệnh à, đổi số điện thoại để gọi? !"

Vừa dứt lời, điện thoại lại đổ chuông.

Cô lại nhìn điện thoại.

Khâu Sam Nguyệt hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào màn hình: “Không xong thật rồi."

Cô nhìn về phía Thẩm Kinh Từ: "Nếu không thì chửi thêm một trận nữa rồi chặn cũng được."

Mấy giây sau, Khâu Sam Nguyệt đã quyết định xong, Thẩm Kinh Từ muốn cản cũng không được.

Khâu Sam Nguyệt gân giọng, giọng lạnh lùng hiện sự trào phúng : "Có phải vừa nãy tôi chưa chửi anh nên anh thấy khó chịu đúng không? Anh bị tắc ruột nên thần kinh cũng có vấn đề luôn à? Sao suốt ngày gọi điện làm phiền tôi vậy?"

“Rác thì nên vứt vào sọt rác, con bé kia không dạy anh câu này à? Còn gọi cho tôi nữa thì cứ liệu hồn."

"Khoan đã Sam Sam, chỉ hỏi em một câu này nữa thôi, có phải em đang ở Make Zero không."Giọng của Hứa Ninh Giai truyền đến.

Khâu Sam Nguyệt dừng lại một chút, kịp thời phản ứng lại.

Cô bật cười rất nhẹ, hướng về phía ống nghe nói rõ ràng từng chữ một: "Nếu anh còn dám xuất hiện trước mặt tôi, thì cứ chờ xem ."

Điện thoại bị tắt máy, Khâu Sam Nguyệt không do dự lấy nửa giây, kéo số kia vào danh sách đen luôn.

Khâu Sam Nguyệt tức giận khoát tay với Thẩm Kinh Từ, trấn an: "Yên tâm đi, tôi ổn mà."

Nhưng Thẩm Kinh Từ không nghĩ vậy, cô kéo Khâu Sam Nguyệt ngồi xuống ghế.

Mãi lâu sau không thấy Hứa Ninh Giai xuất hiện trước mắt. Thế nhưng ngay lúc không ai đề phòng, hắn lại kéo Khâu Sam Nguyệt đến trước mắt mình.

Hắn khom người, tư thái hèn mọn chật vật.

"Sam Sam, đừng chia tay với anh được không?"

"Em có biết anh khổ sở như nào không?"

"Đừng chia tay với anh mà."

Khâu Sam Nguyệt đơ người mất mấy giây, ngay sau đó hất tay Hứa Ninh Giai ra: "Anh bị điên à!"

Ánh mắt mọi người xung quanh đổ dồn lại đây, Khâu Sam Nguyệt cảm thấy mất mặt.

Cô chắn cách, rít qua kẽ răng: "Cút! Anh không biết xấu hổ à!"

Hứa Ninh Giai bước tới hai bước, làm như không nghe thấy, tiếp tục nắm tay Khâu Sam Nguyệt .

"Sam Sam, em đừng như vậy, anh biết anh sai rồi."

Khâu Sam Nguyệt tức mới mức bật cười, hai tay cô ôm ngực, giọng  khinh miệt: "Bản thân là rác chính là một sai lầm rồi."

Nhiều ngày không gặp, Hứa NInh Giai trở nên khó nhận ra. Trước kia luôn là dáng vẻ sinh viên, nay trên người toàn mùi rượu.

Thẩm Kinh Từ nhướng mày, cảm giác không đúng lắm, bèn tiến lên kéo tay áo Khâu Sam Nguyệt, chắn trước người cô ấy.

"Sam Nguyệt, tôi thấy cậu ta không được ổn lắm, tránh va chạm."

Khâu Sam Nguyệt nhìn bốn phía, các loại ánh mắt đang nhìn về phía này.

Loại chuyện này ở quán bar là chuyện bình thường, nhưng phát sinh ở bản thân thì là lần đầu tiên.

Tâm tình không tốt, Khâu Sam Nguyệt cũng không muốn nói nhiều, kéo Thẩm Kinh Từ đang muốn rời đi, sau lưng lại có một lực kéo lại.

Hứa Ninh Giai giống như phát điên, níu cổ tay Khâu Sam Nguyệt không cho cô đi.

Khâu Sam Nguyệt lảo đảo một chút, hé miệng kêu đau.

Thẩm Kinh Từ mở to hai mắt, vội vàng  kéo Khâu Sam Nguyệt.

Khâu Sam Nguyệt không thể bị Hứa Ninh Giai mang đi.

Nhưng hình như Hứa Ninh Giai đã sớm chuẩn bị, lực tay hắn rất mạnh, quăng Thẩm Kinh Từ sang một bên

Tình cảnh hỗn loạn, trước mắt không nhìn rõ được gì, đầu gối đau nhức. Xương như muốn nứt ra vậy, tiếng huyên náo ồn ào bên tai không át được cái đau lúc đầu gối chạm đất.

Đau quá. . .

Có người tới đỡ cô, có người đang nói chuyện.

Sắc mặt Thẩm Kinh Từ trắng bệch, trán toát mồ hôi.

Cô vội ngước nhìn, trước mắt lại không thấy bóng dáng Khâu Sam Nguyệt đâu.

Khủng hoảng cùng sợ hãi trào dâng, Thẩm Kinh Từ cố nén nỗi đau đớn, len qua đám người để đuổi theo.

Ai đó đã kéo cô lại.

Mùi thuốc lá lạnh lẽo cùng tiết trời ban đêm khiến cô thấy lạnh.

Người nọ cảm nhận được Thẩm Kinh Từ muốn thoát ra, không kiên nhẫn lên tiếng.

"Chạy đi đâu?"

Thẩm Kinh Từ đang chìm trong sợ hãi, vừa nghe thấy giọng nói của Trần Trì Ngự, tâm trạng đã được trấn an.

Ba chữ của Trần Trì Ngự như có ma pháp.

Ở sâu trong tâm trí cô, tín nhiệm của cô đối với Trần Trì Ngự là rất lớn

Giống như người đuối nước phiêu bạt rất lâu, cuối cùng cũng thấy một cây lục bình, cô xoay người lại, túm lấy tay áo của Trần Trì Ngự, giọng nói run rẩy: "Giúp em với."

Đầu gối bởi vì đau đớn không dùng được lực mà hơi khụy xuống, sức nặng hơn nửa người dựa vào cánh tay của Trần Trì Ngự. Cô gái nho nhỏ, chỉ cao tới ngực Trần Trì Ngự.

Ánh mắt cô tràn đầy sự bất lực: "Bạn em bị người ta bắt đi rồi . ."

Trần trì Ngự nhíu mày,chậc một tiếng, anh theo lời Thẩm Kinh Từ nói mà nhìn về phía cửa chính.

Chẳng qua chỉ nhìn một lát rồi lại thôi.

Thẩm Kinh Từ ngẩng đầu nhìn Trần Trì Ngự, hôm nay anh mặc chiếc áo khoác da màu đen, trông lạnh lùng ngầu đét, giống như sắc mặt không quan tâm tới thứ gì của anh.

Đầu như bị rỉ sét, ngoại trừ đầu gối đang kêu gào đau đớn ra thì trong cô chỉ còn lại suy nghĩ, nếu như Trần Trì Ngự không giúp cô thì phải làm sao bây giờ. 

Thẩm Kinh Từ nắm chặt lấy quần áo, nước mắt trực trào.

Trong lúc hoảng hốt, hình như cô nghe thấy tiếng Trần Trì Ngự thở dài bất đắc dĩ.

"Đã có người ngăn lại rồi, không sao đâu."

Giọng anh giống như bùa chú, giúp thần kinh đang căng thẳng của Thẩm Kinh Từ thả lỏng hơn.

Người xung quanh vây tới xem kịch vui không biết đã bị giải tán từ lúc nào.

Trần Trì Ngự đứng trước cô, chắn đi ánh mắt của người khác. Sau đó anh quay sang nói gì đó với nhân viên, ánh đèn trên đỉnh đầu tắt ngúm.

Hai người biến mất trước mắt mọi người.

Trong bóng tối, Trần Trì Ngự bỗng nhiên ngồi xổm xuống, quỳ một chân xuống đất.

Anh vươn tay nâng Thẩm Kinh Từ giúp cô đứng lên.

Thẩm Kinh Từ mặc váy ngắn, cho nên đầu gối bị đập xuống trầy nghiêm trọng hơn.

Làn da vốn láng mịn nay lại xuất hiện vết bầm đen lớn, vừa nhìn thấy mà giật mình.

Việc này hơi khó xử lý, ánh mắt Trần Trì Ngự tối đi, đôi con ngươi dưới ánh đèn như màu lưu ly đậm.

Anh đứng lên, từ trên nhìn xuống Thẩm Kinh Từ: "Có tự đi được không?"

Thẩm Kinh Từ chậm chạp gật đầu: "Có thể."

Trần Trì Ngự nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt của Thẩm Kinh Từ, như đang cân nhắc tính chân thật của câu trả lời này.

Lúc anh đang trầm mặc suy nghĩ, Thẩm Kinh Từ nhịn không được mà truy hỏi: "Bạn em đâu?"

"Người đuổi theo… Đã ngăn lại được chưa? Giờ sao rồi?"

Giọng cô vội vàng, Trần Trì Ngự nghe Thẩm Kinh Từ bắn liền tù tì một đống câu hỏi, đầu lưỡi liếm qua hàm trên, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Vừa nãy trong lúc hỗn loạn, Mãnh Hữu Bác và Yến Nhất đã mang người đuổi theo, chắc là sẽ không có vấn đề gì, nhưng nhìn Thẩm Kinh Từ lo lắng như vậy. . .

Trần Trì Ngự nuốt những lời mưu đồ đen tối trở vào.

Anh đỡ Thẩm Kinh Từ, để cô ngồi lên ghế.

"Biết điều thì ngồi yên đấy đi, để anh đi ra ngoài xem cho."

Thấy ánh mắt Thẩm Kinh Từ lộ vẻ kinh ngạc, anh cười một tiếng, đè giọng, hỏi.

"Được không?"

. . .

Trần Trì Ngự đi hơi lâu, lúc anh quay lại, đằng sau vẫn không một bóng người.

"Bạn em không sao, nhưng xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn." Trần Trì Ngự nói thẳng.

Thẩm Kinh Từ bị hai câu này làm cho khó chịu. Cô không hiểu: "Cái gì gọi là không sao nhưng xảy ra chuyện ngoài ý muốn?"

Trần Trì Ngự không giải thích, nhưng anh giơ điện thoại ra, kê luôn vào tai Thẩm Kinh Từ.

Thẩm Kinh Từ hơi giật mình, trong loa truyền đến giọng Khâu Sam Nguyệt.

Tuy nghe có vẻ mệt mỏi nhưng không có gì khác thường, cô ấy đã sớm biết đầu dây bên kia là Thẩm Kinh Từ, bèn nói: "Từ Từ, tôi không sao đâu, bà đừng lo lắng."

Thẩm Kinh Từ giương mắt nhìn Trần Trì Ngự, thấy anh ấy cũng đang nhìn mình, sau đó cụp mắt nhận điện thoại, hỏi: "Sam Nguyệt, bây giờ bà đang ở đâu?"

“Vừa nãy đám anh Mạnh ra giải quyết giùm á, chứ tôi không sao.”

Khâu Sam Nguyệt như đang cố nén lửa giận: “Chỉ là thằng ngu Hứa Ninh Giai kia uống say như chó xong cầm chai rượu đập kính xe người ta ra."

"Cho nên." Khâu Sam Nguyệt dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Bây giờ bọn tôi đang đến cục cảnh sát lập biên bản nè bà."

". . ."

Điện thoại vừa tắt, Trần Trì Ngự hỏi: "Đã yên tâm chưa?"

Thẩm Kinh Từ khẽ gật đầu, nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: “Cảm ơn anh.”

Anh đặt tay lên quầy bar, ngón tay gõ nhịp nhịp theo tiết tấu.

Đột nhiên, anh mở miệng: "Không cần cảm ơn."

"Nhưng mà…"

Ánh mắt người đàn ông không lộ ra ý cười, cau mày, như gặp phải vấn đề nan giải.

Sau đó anh thành thật hỏi.

“Làm sao đưa được em lên xe đây? Khó nghĩ quá.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp