Không Thể Trèo Cao

Chương 2: anh trai


11 tháng

trướctiếp

"Rốt cuộc anh có chơi hay không?"

Thanh âm dồn dập không chút kiên nhẫn, khiến Hạ Chước thoát khỏi hồi ức.

Anh cảm giác chung quanh ánh mắt đều hướng về mình, lòng bàn tay dần dần toát mồ hôi.

Chính xác thì nên mua? Hay là không mua?

Yết hầu Hạ Chước khẽ lăn, đang chuẩn bị mở miệng, thì một mùi hương nhẹ nhàng lướt qua, tiền ảo trong lòng bàn tay thoáng cái bị rút đi.

"Mua, sao lại không mua chứ?" Giọng nói của cô gái rất trong trẻo.

Hạ Chước ghé mắt nhìn lại, chỉ nhìn thấy mái tóc mềm mại của cô gái, cô cúi đầu rút ra hai tờ tiền giấy màu sắc khác nhau, ném lên bàn, giọng điệu mang theo vài phần bất mãn, "Các cậu đã từng thấy, người đang có tiền mà lại không mua chưa? ”

Từ Ngô như bị đâm một cái, hừ nhẹ một tiếng, "Được, tiếp đi. ”

Trò chơi lại tiến hành, Hạ Chước rũ mắt xuống, trên tay bị nhét vào một tờ giấy nhỏ cùng tiền xu, mùi hoa quen thuộc vừa rồi lại chậm rãi bay tới.

Anh chỉ cảm thấy bên tai vừa lướt qua một chút ấm áp, mùi thơm nhẹ nhàng theo thanh âm cố ý hạ thấp của cô gái, chậm rãi chui vào tai anh.

"Chúng ta thay phiên nhau lắc xúc xắc nhé, đi đến bãi đất trống là có thể mua đất, đi đến đất của người khác thì phải trả tiền, nếu như anh lại đi đến đất của mình, thì..."

Đầu ngón tay Hạ Chước khẽ dừng lại, một giây sau mới ý thức được cô gái đang giảng quy tắc với anh.

Anh rũ mi mắt xuống, vành tai có chút hơi nóng làm ửng đỏ, giống như bị cánh bướm nhẹ nhàng chạm vào, cảm giác có chút ngứa ngáy.

Tại sao cô ấy lại giúp mình?

Những nghi vấn trong lòng chưa nghĩ xong, thì hơi nóng bên tai ấy chợt rời đi.

Hạ Chước quay đầu lại, chỉ thấy cô gái nháy mắt với anh.

Đồng tử của cô là một màu trà nhẹ, trông cực kỳ dịu dàng.

"Đến cậu."

Hạ Chước thấy cô dùng khẩu hình ra hiệu, vội vàng phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng nhặt xúc xắc lên, ném ra bàn.

Quy tắc của trò chơi vốn đơn giản, Quan Tinh Hòa nói qua một lần cho anh, anh liền hiểu, kế tiếp một vòng lại một vòng, tiến hành thuận lợi.

Hơn nữa tay anh rất may, không ngừng mua đất, xây nhà, không bao lâu liền chiếm thế thượng phong.

Nhưng Từ Ngô thì không thuận lợi như vậy.

Nhiều lần đi tới chỗ Hạ Chước, tiền trên tay càng ngày càng ít, sắc mặt Từ Ngô cũng dần dần u trầm xuống.

Là bạn thân tốt của anh họ Quan Tinh Hoà - Quan Dập , nên hắn kỳ thật là có biết Hạ Chước.

Mặc dù họ đang ở cùng một trường, nhưng học khác lớp, thường thì nhiều nhất là thấy nhau ở hành lang,

Hôm nay Quan Tinh Hòa mời bọn họ đến nhà chơi cờ tỷ phú, Từ Ngô định cùng Quan Dập kết hợp để trị Hạ Chước một phen.

Từ Ngô vô thức nắm chặt mảnh tiền giấy trong tay, điện thoại di động trong túi bỗng rung vài cái.

Hắn lặng lẽ lấy điện thoại di động ra nhìn, là tin nhắn Quan Dập gửi tới.

"Huynh đệ, tao có việc nên đến trễ, mày kéo dài hộ tao chút thời gian với."

Giời ơi.

Từ Ngô chửi thầm một tiếng, nhìn mình chơi càng ngày càng thảm, hận không thể xoay người bỏ đi.

Hết lần này tới lần khác người bên cạnh còn đẩy hắn vài cái, liên thanh thúc giục: "Đến cậu, đến cậu kìa. ”

Hắn bị làm phiền đâm ra bấn loạn, tùy ý ném cái xúc xắc.

Bốn! Vừa vặn lại đi tới chỗ Hạ Chước.

Từ Ngô tức giận như muốn lật bàn lên, hắn nóng nảy đếm tờ tiền thưa thớt của mình, mới phát hiện số tiền còn lại của mình căn bản không đủ để trả khoản phí qua đường này.

Hắn đã phá sản.

Hết lần này tới lần khác vẫn thua cái đứa nhà quê, Từ Ngô phẫn nộ ngước mắt lên.

Hạ Chước ngồi đối diện hắn cũng không dám nhìn hắn, hơi rũ mắt xuống, hàm dưới lưu loát sắc bén, khớp xương tay đặt trên mép bàn.

Dường như không hề để hắn ở trong mắt.

Sắc mặt Từ Ngô ngày càng khó coi.

Hết lần này tới lần khác người bên cạnh không chú ý tới sắc mặt Từ Ngô, liên tục vui sướng cười nhạo khi hắn gặp họa, "Ôi, Từ Ngô là người đầu tiên bị loại kìa, ha ha ha ha. ”

"Được rồi được rồi, đừng nói nữa." Nhìn Từ Ngô đang bên bờ vực nổi giận, có người đề nghị: "Nếu không thì kết thúc như vậy trước đi, tính xem ai có nhiều tiền, người đó sẽ thắng. ”

Mọi người cũng gật đầu đồng ý.

Cuối cùng Hạ Chước đệ nhất, Quan Tinh Hòa thứ ba, Từ Ngô không cần phải nói, là người đứng chót.

Mấy người thu dọn bàn, chỉ có một mình Từ Ngô cúi đầu gõ điện thoại di động.

"Huynh đệ, mày sắp tới chưa?"

Bên kia rep lại rất nhanh.

"Chưa đâu, chúng mày chơi một ván nữa đi, kéo dài thời gian một chút."

Từ Ngô trợn trắng mắt.

Lại chơi một ván nữa, nhìn bộ dáng đắc ý của tên nhà quê kia, không chừng chính hắn sẽ xốc bàn lên mất.

Trên tay hắn nhanh chóng gõ chữ, “ Đã kết thúc rồi, đồ cũng cất đi rồi."

Đối phương trả lời "Một lát nữa, cầu xin mày á, nếu không bọn mình sẽ thất bại mất."

Từ Ngô cầm điện thoại di động, tựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng ngước mắt lên.

Những mảnh tờ tiền giấy rực rỡ sắc màu giờ phút này được cất chỉnh tề trong hộp, mọi người đã đứng dậy muốn rời đi, Từ Ngô trong lòng nóng nảy, vội vàng nói: "Nếu không giờ chúng ta đi ăn kem đi. ”

"Được á." Đề nghị này vừa ra, người ở một bên cũng lập tức hùa nói "Dù sao tớ cũng không muốn trở về sớm. ”

Từ Ngô thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt chuyển hướng sang Hạ Chước ở một bên, ngữ khí mang theo vài phần không có ý tốt: "Theo quy tắc cũ, người vừa mới thắng sẽ là người mời. ”

Đây quả thật là quy định bất thành văn sau khi chơi game, kem cũng không đáng giá mấy đồng.

Quan Tinh Hòa mím môi, nhìn Vẻ mặt đắc ý của Từ Ngô, trong lòng luôn có dự cảm không lành.

Nhưng ngay cả Hạ Chước nhút nhát trầm mặc cũng hơi gật đầu, trầm giọng nói: "Được. ”

Thân thể căng thẳng của Hạ Chước không tự chủ được buông lỏng.

Đây là lần đầu tiên anh từ nhỏ đến lớn chơi trò chơi, tuy nói ban đầu có chút khó khăn nhỏ, nhưng dù sao cũng kết thúc thuận lợi.

Gió nhẹ nhàng thổi, mang theo mùi cỏ xanh, làm cho tâm trạng người ta sung sướng.

Từ Ngô dẫn đoàn người chậm rãi đi ra khỏi khu, xuyên đến đường cái. Cuối cùng, dừng lại cách trung tâm mua sắm không xa, trước một cửa hàng nhỏ được trang trí tinh tế.

Quan Tinh Hòa nhìn bảng hiệu, túm lấy Từ Ngô, hạ thấp giọng nói: "Anh đang làm gì vậy, bình thường không phải là đi cửa hàng tiện lợi sao. ”

"Gấp cái gì." Từ Ngô nói: "Ba nó cũng không phải không cho nó tiền, ăn chút đồ đắt tiền thì sao. ”

Nghĩ đến lúc Hạ Chước vừa mới đến nhà, ba có đưa cho anh một tấm thẻ, Quan Tinh Hòa thở dài, nói: "Em có thể không gọi được không. ”

Từ Ngô nhướng mày, không để ý tới cô, hai tay đút vào túi, đi tới trước quầy, khẽ ngẩng đầu lên: "Một quả cầu hương vị sô cô la, một quả cầu vani. ”

Hắn quay đầu lại, ánh mắt đảo qua Hạ Chước, hỏi những người khác: "Mọi người ăn cái gì?" ”

Mọi người bảy miệng tám lưỡi điểm khẩu vị, chỉ Tinh Hòa cau mày nói: "Gần đây tớ không ăn được lạnh. ”

Nhân viên phục vụ lễ phép gật gật đầu, "Tổng cộng ba trăm sáu mươi, xin hỏi tiền mặt hay quẹt thẻ. ”

Từ Ngô hướng Hạ Chước chu miệng, "Hỏi bạn cháu đã ạ. ”

Trong tủ đông chỉnh tề các loại kem, Hạ Chước đứng ở một góc, nắm chặt mấy đồng tiền trong túi, lòng bàn tay dần đân lại đổ mồ hôi.

Anh chỉ mang theo 50 nghìn .

Vốn tưởng rằng chỉ là mấy cái kem bình thường, không tốn được bao nhiêu tiền.

Ba trăm sáu mươi...

Đó là hai tháng chi tiêu của anh.

Mới đây trả phí đọc sách, anh đã tiêu tốn một khoản tiền rất lớn của chú Quan, làm sao còn có thể tiêu tiền bừa bãi.

Cho nên cái thẻ chú Quan đưa, cũng không có tác dụng, chỉ là để trong ngăn kéo, nghĩ lần sau gặp mặt thì trả lại cho chú.

Bây giờ cơm áo gạo tiền đều đắt đỏ, số tiền ba cọc ba đồng này, cũng đủ dùng rồi.

Hạ Chước nhìn thấu qua tủ đông, thấy kem nhiều màu sắc, nhân viên phục vụ cầm thìa nhẹ nhàng đào một muỗng, lưu lại đường vân xinh đẹp.

Nhưng cứ nhẹ nhàng như vậy, lại đang đốt từng chút tiền, có lẽ đây chính là tiền ăn hơn một tuần trước kia của anh.

Lòng bàn tay anh toát mồ hôi, dính vào tiền giấy, ẩm ướt lại dính dính.

Từ Ngô bên cạnh không kiên nhẫn nói: "Này, cậu cũng không muốn ăn đấy chứ.”

Giọng nói của hắn không lớn, nhưng truyền trong cửa hàng yên tĩnh lại đặc biệt rõ ràng.

Quan Tinh Hòa đứng ở một góc nhịn không được giương mắt lên nhìn.

Ánh đèn màu trắng ấm áp hơi gợn sóng, Hạ Chước mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, lưng thẳng tắp, một đôi mắt đen sâu không thấy đáy, âm trầm giống như bầu trời đầy mây đen ngoài cửa sổ.

Môi anh mím chặt, tay nắm chặt đến nỗi trắng bệch.

Không phải chứ, là không mang theo đủ tiền, phải không? Quan Tinh Hòa âm thầm nghĩ.

Nhân viên phục vụ ở một bên loáng thoáng cũng nghĩ như vậy, hơi khom người, ngữ khí lại mang theo vài phần không kiên nhẫn: "Chàng trai, tổng cộng là ba trăm sáu mươi, nếu em tạm thời không thể thanh toán, xin hãy dịch sang bên trái 1 chút, để tránh chặn tầm mắt của khách hàng phía sau. ”

Khách hàng xếp phía sau thấy hàng ngũ một lúc lâu mà vẫn không nhúc nhích, thúc giục nói: "Mua hay không mua thế, mua không nổi thì đừng cản đường.”

Anh khẽ rũ vai xuống, môi mím thành một đường thẳng.

Lời nói kia tràn đầy miệt thị phảng phất như một con dao vô hình, đâm vào thân thể Hạ Chước, chọc vào lòng tự trọng vô dụng của thiếu niên, anh cảm giác như máu tươi đang chảy ròng ròng.

Cửa hàng vì khách hàng quá thẳng thắn và sắc bén, có một khoảnh khắc im lặng.

"Ai nói chúng tôi không mua."

Thanh âm thanh thúy vang lên bên tai Hạ Chước, đầu ngón tay anh run lên.

Chóp mũi đánh tới một trận hương thơm nhẹ nhàng, thanh âm kia càng gần hơn một chút.

Hạ Chước nghe cô hỏi: "Có thể dùng thẻ thành viên không?" ”

Ánh đèn chói mắt phảng phất trong nháy mắt ôn nhu xuống, anh lặng lẽ ghé mắt.

Cô gái đứng bên phải anh, hơi ngẩng đầu lên, một đôi mắt hạnh sáng ngời được ánh đèn chiếu rọi, phảng phất như hạt lưu ly phát sáng.

Nhân viên phục vụ sửng sốt, vài giây sau mới phản ứng lại, lắp bắp nói: "Có thể, đương nhiên là có thể. ”

Bạn biết đấy, thẻ thành viên trong cửa hàng chỉ có sẵn cho người dùng có giá trị lưu trữ một lần từ 10.000 nhân dân tệ trở lên. Người bình thường thỉnh thoảng đến gọi vài quả cầu, cũng sẽ không có việc gì mà tiết kiệm nhiều tiền như vậy trong một cửa hàng kem.

Ngay cả khách hàng vừa có vẻ mặt miệt thị kiêu ngạo, cũng không dám lên tiếng, bực bội chờ đợi.

Quan Tinh Hòa nói: "Hôm nay em quên đem thẻ theo, trực tiếp báo số điện thoại nhé, bình thường em và anh họ em cũng thường xuyên đến, anh hẳn là biết em là ai. ”

Nhân viên phục vụ có chút không xác định nhìn cô một cái, cô gái nhỏ mặc váy màu hồng nhạt, làm nổi bật làn da trắng như tuyết, một đôi mắt linh động sáng ngời.

"Vâng, đúng vậy." Hắn miễn cưỡng gật gật đầu, sợ đắc tội với khách hàng vip này.

Từ Ngô ở một bên trợn mắt há hốc mồm, hắn không kịp ngăn cản, liền nghe Quan Tinh Hòa nói trôi chảy như nước số điện thoại của Quan Dập.

Không quá mấy giây, điện thoại di động rung lên, hắn nhìn con số như sợi tóc nối đến một chuỗi dài

  「??????」

Từ Ngô hung hăng nuốt một ngụm kem, nói: "Em gái, em vừa mới dùng thẻ thành viên của anh họ, rồi lấy danh nghĩa là tiểu tử kia, mời chúng ta ăn kem sao."

Lần này cô quay sang nhanh hơn

"Thử nói một lần nữa xem?"

Từ Ngô buông điện thoại xuống, nhớ lại mỗi lần cô em gái này nổi giận, thì không dám quay đầu.

Kế hoạch lần này, so với tưởng tượng thảm hơn nhiều.

Kem vani tan ra trong miệng, thuần hậu lại nồng đậm, Từ Ngô nhìn thanh niên nơi xa.

Bầu trời bên ngoài dần dần trầm xuống, anh không ăn kem, chỉ trầm mặc đứng ở một góc, sống lưng thẳng tắp tựa như bạch dương cao ngất trong trời lạnh lẽo, áo sơ mi sạch sẽ đơn bạc phác họa ra dáng người mảnh khảnh của anh, không hiểu sao lại làm cho người ta cảm thấy có vài phần thương xót.

Điện thoại di động trên bàn rung lên vài cái, là tin tức Quan Dập gửi tới.

"Tao xong rồi."

Từ Ngô cúi đầu cười, trong lòng dâng lên vài phần chờ mong.

Thật muốn hóng xem, chờ xem Hạ Chước sẽ phản ứng như thế nào.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp