Không Thể Trèo Cao

Chương 1: Anh trai


11 tháng

trướctiếp

Mùa thu ở thành phố Hải Thị đến sớm, tháng chín chưa qua đi quá nửa, ấy mà sức nóng đã hạ dịu trong cơn gió mùa thu.

Bên ngoài biệt thự, lá vàng rơi đầy đất, trên bãi cỏ xích đu nhẹ nhàng đong đưa trong gió, yên tĩnh đến thanh bình.

Đột nhiên, cánh cổng sắt kêu "rầm" một tiếng lớn, khiến người dưới gốc cây đều quay đầu nhìn lại.

Trong gió thu, Quan Tinh Hòa đeo cây đàn violin sau lưng, hoảng hốt xông vào bên trong. Cô mặc chiếc váy màu hồng, mái tóc dài thướt tha, vạt váy bị gió thổi bay nghiêng một góc, tựa như đang chạy ra khỏi bức hoạ.

Cô đặt cây đàn violin tựa vào ghế, phát hiện trò chơi trên bàn đã được bày sẵn, vội vàng tiến tới xin lỗi, "Xin lỗi xin lỗi, giáo viên dạy hơi quá giờ, mọi người đã bắt đầu chưa? ”

Từ Ngô ở một bên lăng nhăng nhí nhố, vểnh chân nói "Chưa đâu, vẫn đang chờ đại tiểu thư, với cả hôm nay trong nhà Quan Dập có việc, chúng ta thiếu người. ”

Hắn như nghĩ được cái gì đó, đột nhiên nghiêng người về phía trước, kéo Quan Tinh Hòa bên cạnh, mà nói: "Nghe nói nhà em mới có thêm anh trai, hay là gọi anh ta ra đây, thay thế Quan Dập, được không? ”

Quan Tinh Hòa bĩu môi, "Không.”

Cô cầm ly nước trái cây trên bàn lên, khẽ nhấp một ngụm, tầm mắt bất giác chuyển hướng về phía căn phòng giữa lầu hai.

Gió mùa thu rất dễ chịu, trên bệ cửa sổ tầng hai, ở giữa có bày chậu hoa hồng, nhành hoa lay động, theo gió thu từ từ bay xuống vài cánh hoa trắng mang theo hương hoa nhẹ nhàng, tinh tế.

Mà ở gian phòng bên cạnh, cửa sổ lại đóng chặt, rèm cửa sổ tối màu ngăn cách tầm mắt, chỉ lưu lại một mảnh đen tối âm u.

"Anh ấy sẽ không tới."

Từ Ngô "chậc" một tiếng, "Em không rủ thử làm sao biết được. ”

Hắn vừa nói như vậy, mấy đứa xung quanh cũng bảy miệng tám lưỡi mà hùa theo.

"Đúng vậy đó, nhiều người mới vui."

"Sao cậu không đi gọi thử."

"Đúng vậy, bằng không hôm nay sẽ chẳng còn ý nghĩa gì."

Quan Tinh Hòa bất đắc dĩ mà bị đẩy mạnh vào trong phòng, sự hứng thú khi chuẩn bị chơi liền trong nháy mắt mà biến mất.

Cô cố kéo dài thời gian, miễn cưỡng mà đi lên tầng.

Quan Tinh Hòa cùng cái ông "anh trai" trên thực tế cũng chả thân quen, hơn một tháng rồi, ngay cả nói chuyện cũng chả nổi vài câu.

Lúc đầu, trong nhà có thêm một người anh mới, cha mẹ thì rất ít khi ở nhà, cô không khỏi có vài phần tò mò về anh, thường chủ động tìm anh nói chuyện.

Nhưng câu trả lời của anh ta không phải là "ừ", mà là "ò".

Quan Tinh Hòa gia cảnh giàu có, lại có một khuôn mặt tựa như"mối tình đầu" của bao chàng trai, hàng mi cong cong, nụ cười ôn nhu thấu tâm can lòng người, cô đối với ai cũng hiện bộ mặt tươi cười.

Duy chỉ có người anh mới tới này, mặt mày lạnh lùng, cũng không cho cô nổi một khuôn mặt tươi cười.

Dần dần, Quan Tinh Hòa cũng không tự làm mất mặt mình nữa.

Nhìn căn phòng đóng chặt trong góc của tầng hai, bước chân cô càng thêm nặng nề.

Đi tới trước cửa phòng tối đen, Quan Tinh Hòa hít sâu một hơi, nín thở, gõ gõ.

Một khoảng không gian yên tĩnh, vài giây sau, từ xa đến gần truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Sắc thu không còn mấy quyến rũ, thiếu niên đứng trước cửa, phía sau phản xuống một bóng đen màu xám tro.

Anh mặc áo sơ mi trắng không nhiễm lấy một hạt bụi, mặt mày cứng rắn sắc bén, tựa như mặt hồ không nhiễm một chiếc lá rụng của mùa thu.

Quan Tinh Hòa không hiểu sao lại bị ánh mắt kia dọa sợ một chút, nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi: "Bọn em đang chuẩn bị chơi cờ tỷ phú, anh muốn cùng chơi không? ”

Đôi mắt đen của Hạ Chước chợt lóe sáng, một giây sau lại khôi phục như bình thường.

"Không muốn."

Lông mày sắc bén của anh nhíu lại, dường như đang loay hoay tìm lý do gì đó.

Một lúc lâu sau mới khàn giọng, bổ sung một câu: "Tôi đang bận đọc sách. ”

Trong dự liệu là sẽ bị từ chối, Quan Tinh Hòa chỉ biết cúi đầu rồi "ừ" một tiếng.

Nghĩ đến lát nữa lại bị bọn kia quở trách, không biết lấy đâu ra dũng khí, cô nhìn cửa phòng đang chậm rãi khép lại, cắn răng, dứt khoát đưa tay ra ngăn, "Chờ một chút. ”

Cô rũ mắt xuống, tầm mắt lại vào quyển sách trong tay Hạ Chước, mi mắt khẽ run lên, suy nghĩ một lát, thấp giọng hỏi: "Nhà chúng mình có quyển 2 đấy, anh muốn đọc không? ”

Đó là cuốn sách "Bá tước Christchurch", với một số vết trầy xước trên bìa màu xanh đậm, và các góc được san phẳng ở tất cả các bên. Từ tháng trước, Quan Tinh Hòa đã chú ý tới Hạ Chước đang đọc quyển sách này.

Nhưng gần một tháng trôi qua, anh vẫn dừng lại ở quyển 1, cho nên Quan Tinh Hà nhịn không được mà suy đoán, nếu anh ta không phải là quên mang sách theo, thì căn bản là không có quyển 2.

Tay thiếu niên siết chặt lấy cuốn sách.

Cuốn sách "Bá tước Christchurch" là một món quà từ giáo viên chủ nhiệm khi anh mới tốt nghiệp tiểu học.

Đó là lần duy nhất trong nhiều năm, giáo viên chủ nhiệm tươi cười với anh.

Cô giáo nói: "Hạ Chước à, kỳ thi vượt cấp này em đỗ số 1 toàn trấn, em đã có cố gắng rất nhiều, cũng có thể giống như ba em, thi đậu đại học. ”

Cô giáo cúi người xuống, kéo ngăn tủ mục nát ra, lục lọi tìm kiếm, một lúc lâu sau mới lấy ra một quyển sách, đưa cho anh.

"Đây là tặng em, quyển 2 không biết mất đâu rồi, sau này chờ em đi khỏi Thanh Thủy trấn, rồi hẵng đi xem nội dung quyển tiếp theo."

Hạ Chước đã từng ở dưới ánh đèn mờ mịt, lật xem vô số lần, cũng ở vô số đêm dài tĩnh mịch, yên lặng mà tưởng tượng bản thân đi ra khỏi Thanh Thủy trấn, tìm được quyển 2.

Vào mùa thu, gió thổi vào hành lang với một cơn gió mát mẻ.

Anh nắm chặt cuốn sách, do dự lẫn với mong muốn đan xen.

Anh chưa từng chơi trò gì gọi là "cờ tỷ phú", thậm chí còn chưa từng nghe qua, thời thơ ấu của anh chỉ có căn bếp khói lửa, từng thùng nước giếng nặng nề, còn có cả hình ảnh bếp cao hơn anh.

Chưa từng có ai mời anh ta.

Vì vậy, anh có chút sợ hãi, sợ biến mình thành trò hề.

Cổ tay áo nhẹ nhàng vuốt vài cái, Hạ Chước cúi đầu, cô gái căng thẳng mà nhắm mắt.

Khóe mắt cô hơi rũ xuống, giống như một con thỏ nhỏ cụp tai, giọng điệu mềm mại nhẹ nhàng nói:

"Chỉ một ván thôi, được không ạ?"

"Quyển 2 rất đẹp đó."

Giọng nói của cô gái mang theo sự ấm áp mà mùa thu không có, từ từ len lỏi vào tai anh, ngón tay Hạ Chước cứng ngắc, khát vọng trong lòng không kiêng nể gì mà trào dâng, trong nháy mắt mà vượt qua nỗi băn khoăn tiềm ẩn.

Vài giây sau, anh khẽ gật đầu.

  *

Tụi kia vây thành một vòng nhìn hai người bước đến, một trước một sau, hò reo ríu rít.

Từ Ngô giương mắt lên, không rõ hắn vì sao lại cười cười.

Tầm mắt Hạ Chước đụng về phía Từ Ngô ở chính giữa, bước từng bước nặng nề, môi mím thành đường thẳng.

Quan Tinh Hòa ở một bên thấy anh chậm chạp như vậy nên không ngồi xuống, nghi hoặc ngước mắt lên.

Ngược sáng, mái tóc đen của thiếu niên nhuộm một ánh hào quang, anh mặc áo sơ mi trắng, dáng người mảnh khảnh, sống lưng thẳng tắp, quầng mắt thâm đen một mảng đen kịt, tựa như giếng sâu không thấy đáy.

Quan Tinh Hòa cho rằng anh nhìn thấy nhiều người như vậy sẽ ngại nên có chút khẩn trương, vỗ vỗ ghế ngồi bên cạnh, mềm giọng nói: "Ngồi đi. ”

Qua mấy giây, Hạ Chước rũ mắt xuống, chậm rãi kéo ghế tách xa ra một chút, mới ngồi xuống. Tư thế ngồi của anh đoan chính, sống lưng thẳng tắp, một chút cũng không cong, mà chỉ chiếm một nửa vị trí ghế ngồi.

Một lúc lâu sau, Từ Ngô ném cho anh một xấp tiền ảo, đưa cho anh con xúc xắc, hô lớn "Bắt đầu đi. ”

Hạ Chước nhận lấy con xúc xắc, mu bàn tay tái nhợt nổi lên mấy gân xanh, dường như do dự một lát, anh nhẹ nhàng ném nó lên bàn.

Một chấm đỏ.

Ai đó đặt quân cờ đại diện cho anh ta lên phía trước và hỏi anh ta, "Mua nó không?"

Hạ Chước căn bản không biết quy tắc trò chơi, sửng sốt vài giây, môi mím đến trắng bệch, không trả lời.

Từ Ngô "chậc" một tiếng, giọng điệu có chút không kiên nhẫn: "Đang hỏi cậu đấy."

Mọi người đồng loạt nhìn anh, có chút nghi hoặc, có người không kiên nhẫn, cũng có người miệt thị.

Từng đôi mắt sáng tựa như tia nắng rực rỡ, xuyên qua bóng tối trùng trùng điệp điệp, nhìn thấu nội tâm anh đang ẩn giấu sự luống cuống, làm cho sự tự ti của anh bỗng dâng trào, không thể che giấu.

Anh giống như trở lại ngày mới chuyển trường, lúc lên lớp, thầy giáo hỏi anh câu hỏi bằng tiếng Anh, anh sững sờ đứng tại chỗ, cả lớp nhìn cậu như bĩu cợt, bên tai vang lên tiếng cười nhạo, miệt thị.

Nghe nói từ thị trấn mới chuyển tới.

"Đồ nhà quê"

"Nhìn mấy cây bút chì của cậu ta xem, tất cả đều ngắn như vậy rồi mà vẫn cố sử dụng."

Không biết sao tháng này, anh lại chuyển vào đây nữa

Sau khi cha anh qua đời, anh ở lại trường trung học trong thị trấn, chỉ về những ngày lễ tết, trường học đóng cửa mới về nhà vài ngày.

Cuộc sống của anh cô đơn và ảm đạm, và anh cũng bắt đầu sợ lễ hội.

Bởi vì mỗi đêm giao thừa, anh chỉ có thể yên lặng trốn trong căn phòng chật hẹp, nghe tiếng cười đùa và tiếng pháo nổ ồn ào bên ngoài.

Anh nghĩ rằng anh sẽ luôn một mình, luôn luôn ẩn trong bóng tối.

Nhưng một tháng trước, trong kỳ nghỉ hè, thị trưởng gõ cửa nhà anh ta, nói với anh, ai đó muốn tài trợ cho anh, muốn đưa anh đến thành phố lớn, và được đi học ở ngôi trường tốt nhất.

Vì thế anh ngồi trên xe limousine chưa từng thấy qua, nhìn phong cảnh bên ngoài, từ nơi đổ nát, nghèo nàn bỗng biến thành những cao ốc tầng trệt.

Sau đó, anh đã đến ngôi nhà lớn mà anh thiết nghĩ chỉ có thể xuất hiện trong giấc mơ của mình và từ ấy anh đã bắt đầu một cuộc sống mới.

Chú Quan cùng dì rất thân thiện, nhưng lại rất bận rộn, ngoại trừ hơn một tháng trước vội vàng gặp mặt một lần, Hạ Chước liền không bao giờ gặp qua bọn họ nữa.

Và cô em gái này...

Anh rũ mắt, tầm mắt dừng ở trên người Quan Tinh Hòa.

Ánh mặt trời vàng ấm áp phía sau chiếu xuống, nhuộm tóc dài của cô thành màu hạt dẻ ấm áp.

Cô dường như được sinh ra với ánh sáng, cho đến bây giờ vẫn là một bộ dạng ôn hòa và xinh đẹp.

Nhưng Hạ Chước biết, lời nói ôn hòa của cô đối với mình, có lẽ đều là ngụy biện.

Anh nhớ lại hơn một tháng trước, ngày anh vừa đến.

Thời tiết khô nóng.

Anh đứng dưới gốc cây ngô đồng, nhìn hai người ở phía xa.

Thanh niên đút túi đứng ở một bên, ngoài miệng ngậm điếu thuốc, không biết lấy từ đâu ra.

Anh biết, đó là con trai của em gái chú Quan, cũng là anh họ của Quan Tinh Hòa.

Cô gái ngồi quay lưng lại với anh ta, ngồi trên băng ghế dự bị trong vườn, với một cây vĩ cầm mới đặt trên đầu gối của mình.

Thanh niên kia tự mình lẩm bẩm: 'Nghe nói, cậu ấy được nhặt về từ thị trấn? ”

- Không biết sao tên đấy ấy lại đến đây, cả người hôi hám, nhìn là thấy phiền rồi. ’

''Anh chắc chắn phải làm cho anh ta cuốn gói khỏi đây, lúc đấy em nhất định phải đứng về phía anh. ’’

Một lúc lâu sau không nghe thấy câu trả lời, cậu ta quay đầu lại, tức giận dùng chân nhẹ nhàng đá cô gái: 'Rốt cuộc em có nghe anh nói không đấy? ”

Không biết qua bao lâu, cô gái mới cúi đầu 'ừ' một tiếng.

Bóng râm che đi ánh mặt trời nóng bức, nhưng vẫn có mấy tia nắng chết chóc, xuyên qua khe hở bóng râm, chiếu vào người Hạ Chước.

Anh không hiểu sao tự nhiên cảm thấy tay chân lạnh buốt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp