Mười Một Năm Hạ Chí

Chương 4: Cả thế giới bao phủ tuyết trắng xóa


11 tháng

trướctiếp

《Mười Một Năm Hạ Chí - Calantha》

[Tôi thường hay “nghe nói” về thiếu niên Y từ những người khác nhau. Họ đều nói yêu thầm chính là một màn độc diễn. Chỉ cần nghe đến đó thôi cũng đủ để tôi diễn ra những thăng trầm trong lòng.]

—Phòng thí nghiệm rượu Sherry “Trải qua giấc mộng năm thứ chín”

Có rất nhiều tiếng ồn trong phòng, ai đó đang hát bài “Born for Love”, vừa khóc vừa hú.

Hạ Ly bước vào không khiến ai chú ý đến, tìm được Lâm Thanh Hiểu và Từ Ninh ở trong góc, liền bước tới tụ họp.

“Sao bây giờ mới đến.” Từ Ninh hỏi.

“Đi mua sách.”

Hạ Ly mở ba lô ra, Từ Ninh liếc mắt nhìn, “[Phệ hồn sư] đã ra mắt tập mới rồi sao?”

“Ừ.”

“Xem xong rồi cho mình mượn nhé.”

“Được.”

Hạ Ly nghĩ xem có nên viết thiệp mừng cho Tiêu Vũ Long không, lục lọi cặp sách chỉ tìm thấy một tờ giấy ghi chú, bèn lấy bút viết “Chúc mừng sinh nhật”, vẽ một khuôn mặt cười lên và ký tên.

“Các cậu tặng cái gì?” Hạ Ly hỏi.

“Sách.” Từ Ninh cùng Lâm Thanh Hiểu đồng thanh.

Lâm Thanh Hiểu nói thêm: “Mình đưa của Dư Thu Vũ, Từ Ninh đưa của Uông Quốc Chân.”

Hạ Ly cầm cuốn của Lương Thực Thu lên.

Ba người phá lên cười.

Lâm Thanh Hiểu nói: “Chỗ này đủ cho một học kỳ của cậu ấy rồi.”

Những ánh đèn của quả bóng disco nhiều màu sắc khiến người ta choáng ngợp.

Tiêu Vũ Long nhìn qua đây, cười hỏi: “Cậu cười cái gì vậy.”

Hạ Ly đưa cuốn sách có dán tờ ghi chú: “Chúc mừng sinh nhật.”

“......Lại là sách à, các cậu có thể nghĩ ra cái gì mới không.” Mặc dù nói vậy, nhưng Tiêu Vũ Long vẫn nhận lấy và trịnh trọng nói cảm ơn.

Điện thoại di động của Tiêu Vũ Long vang lên, cậu bắt máy, sau đó nói với ba người bọn họ: “Tôi nhờ người đi mua đồ ăn vặt, một lát nữa sẽ đưa đến, các cậu cứ chơi trước, tôi đi tiếp các bạn.”

Trên bàn cà phê có một đĩa trái cây, Hạ Ly cầm một miếng dưa vàng, sau đó quay đầu nhìn Lâm Thanh Hiểu: “Cậu trang điểm à?”

“Có trang điểm gì đâu, mình chỉ tô son thôi.”

“Tóc cũng uốn nữa kìa.”

“Mình thử cái máy kẹp tóc mới thôi.”
Nhiều người trong KTV thật sự rất nhàm chán, đặc biệt là đụng tới cái microphone.

Cũng may ba người ở bên nhau còn có thể tám chuyện.

Một lúc sau, lại có hai ba người đẩy cửa bước vào.

Lâm Thanh Hiểu liếc nhìn, đột nhiên ngồi thẳng dậy sửa sang lại đầu tóc.

Hạ Ly và Từ Ninh đồng thanh “Ồ” một tiếng dài.

“Bảo sao cậu lại đồng ý, rõ ràng không thân gì với Tiêu Vũ Long, thì ra là vì Nhiếp Sở Hàng.” Hạ Ly trêu chọc.

“.....Im miệng đi.” Lâm Thanh Hiểu xấu hổ.

Sở Thành là một nơi nhỏ, thiếu trường học, trường học tốt lại càng ít.

Ở Minh trung chỉ cần tùy ý đưa hai học sinh ra, kiểu gì họ cũng có quan hệ với nhau, hoặc là bạn mẫu giáo, hoặc là bạn tiểu học, hoặc là bạn cấp hai.

Tiêu Vũ Long cùng Nhiếp Sở Hàng hồi cấp hai học chung một lớp; mà trước khi khoa lý với khoa văn phân chia ra, Nhiếp Sở Hàng và Lâm Thanh Hiểu lại học cùng lớp.

Nhiếp Sở Hàng trông rất hiền lành, cao ráo và là một cậu thiếu niên ham đọc sách.

Mối quan hệ cụ thể giữa cậu và Lâm Thanh Hiểu là gì, thật khó để nói, vì hai người vẫn luôn giữ bí mật.

Lâm Thanh Hiểu quan sát tình hình bên cạnh Nhiếp Sở Hàng, một lúc sau, cô ấy đứng dậy và nói: “Mình sẽ qua chào hỏi.”

“Đi đi cô nương, không cần trở về.” Từ Ninh cười tủm tỉm.

“.........”

Mười phút sau, Lâm Thanh Hiểu quay lại, “Nhiếp Sở Hàng và bạn học của cậu ấy muốn mời chúng ta đi uống trà sữa, đi chứ?”

“Hình như không nể mặt Tiêu Vũ Long cho lắm?” Hạ Ly hỏi.

“Đi một lát rồi trở lại sau.”

Từ Ninh từ chối: “Không đi. Mình không quen.”

“Vậy…..”

Từ Ninh nói: “Các cậu đi đi, một mình mình ngồi xem hoạt hình.” Cô ấy lắc lắc chiếc MP4 trong tay.

Lâm Thanh Hiểu kéo tay Hạ Ly, “Cậu phải đi cùng mình, nếu không ngồi một mình thì xấu hổ lắm.”

Hạ Ly lấy di động, đặt ba lô cạnh Từ Ninh: “Cậu trông đồ đạc giúp mình, xíu mình sẽ quay lại.”

Phố Thiên Tinh cũng không dài, với hai tòa nhà thương mại, một số cửa hàng của Semir, Smith Barney và Jeanswest, còn đâu là các khu ăn uống.

Quán trà sữa ở ngay bên cạnh.

Các quán trà sữa lúc đó không đa dạng như sau này, cơ bản chỉ có uyên ương, trân châu, mạt lục, ninh thất, ninh lạc các loại.

Trà sữa được làm từ bột trà sữa có vị ngọt dịu, béo ngậy.

Hạ Ly không thích uống, liền gọi một ly ninh thất lạnh.

Cửa hàng có chỗ ngồi để ăn, bốn người tìm một cái bàn nhỏ rồi ngồi xuống.

Nhiệm vụ của Hạ Ly chính là trợ giúp cho Lâm Thanh Hiểu, cô không quen Nhiếp Sở Hàng và các bạn của cậu ấy, nên cô không tham gia vào cuộc trò chuyện, gần như lơ đãng suốt buổi.

Cho đến khi không biết ai đã đề cập đến “Yến Tư Thời của lớp 20.”

Hạ Ly lập tức vểnh tai lên.

Người nói chính là Nhiếp Sở Hàng: “........Mấy ngày hôm trước trường có tổ chức buổi tập huấn để chuẩn bị cho vòng hai của cuộc thi Vật lý quốc gia, Yến Tư Thời cũng được mời đến.”

“Không phải cậu ta đến từ lớp quốc tế sao?” Lâm Thanh Hiểu nói.

“Đúng vậy. Tôi vốn dĩ cho rằng những người ở lớp quốc tế…..Các cậu hiểu đấy. Nhưng giáo viên nói cậu ta đã đạt được vị trí quán quân trong kỳ thi năm ngoái.”

“Vị trí quán quân?” Hạ Ly kinh ngạc thốt lên.

Nhiếp Sở Hàng gật đầu, “Vì thế giáo viên kêu cậu ta đến chia sẻ chút kinh nghiệm, thuận tiện cùng nhau bàn bạc.”

“Vậy kết quả thì sao?”

“Cậu ta là người nộp bài nhanh nhất. Toàn bộ đúng hết.” Nhiếp Sở Hàng thán phục.

Thành tích vật lý của Nhiếp Sở Hàng khá tốt, cậu ấy đã từng dành vị trí thứ “hai trong kỳ thi của môn đó, thế nên đánh giá mà cậu ấy đưa ra rất đáng tin cậy.

“Có chút lợi hại.” Lâm Thanh Hiểu nói.

“Sau buổi tập huấn, chúng tôi đã trao đổi vài lời với cậu ta. Cậu ta luôn đứng đầu hồi còn ở trường cũ, hai môn vật lý và toán học lúc nào cũng đạt điểm tối đa.”

Hạ Ly không nhịn được mà hỏi: “Thành tích tốt như vậy, tại sao lại chuyển đến thành phố hạng 18 này. Ở Bắc Thành thì thi đại học hay đi du học đều không phải đơn giản hơn sao.”

“Vậy thì tôi cũng không biết.” Nhiếp Sở Hàng nhún vai, “Tôi cảm thấy cậu ta không dễ giao tiếp với người khác, chủ đề nói chuyện với cậu ta cũng rất ít.”
“Vậy năm nay cậu ấy sẽ lại thi đấu sao?” Hạ Ly lại hỏi.

“Cậu ta không báo danh ở tỉnh chúng tôi, nên không tham gia được.”

“.....Thật đáng tiếc.” Hạ Ly chợt nhận ra câu cảm thán của cô có vẻ hơi nghiêm túc, nên vội vàng nói thêm, “Trường thiếu một cái giải lớn.”

Nhiếp Sở Hàng cũng vô cùng đồng ý: “Cậu ta tham gia nhất định sẽ giành được giải thưởng.”

Hạ Ly lần đầu tiên trải qua cảm giác này.

Hóa ra khi bạn thích một ai đó, chỉ cần nghe người khác nhắc đến người ấy là bạn đã có một niềm vui thầm kín.

Ngồi trong quán trà sữa được ba bốn mươi phút, cả bốn người đứng lên quay về.

Vì sự hiện diện của Nhiếp Sở Hàng mà Lâm Thanh Hiểu tích cực hơn bình thường, hát hai bài và nhận được rất nhiều tràng pháo tay.

Lúc kết thúc, Nhiếp Sở Hàng rời đi cùng Lâm Thanh Hiểu, Từ Ninh thì có người nhà tới đón.

Hạ Ly sống trong một căn hộ sinh viên gần trường, chỉ cách đường Thiên Tinh hai ngã tư, đi bộ tầm mười phút.

Cả ba chia tay nhau ở ngã tư.

Hạ Ly không quay lại căn hộ luôn mà đến hiệu sách Thượng Trí và mua thêm một cuốn [Phệ hồn sư].

Trở lại căn hộ, Hạ Ly tắm rửa xong, giặt sạch quần áo rồi phơi trên ban công, xong xuôi liền trở lại thế giới vài mét vuông chỉ của riêng cô.

Nơi ở tuy nhỏ nhưng rất ngăn nắp gọn gàng.

Ga trải giường và chăn bông đều do chính tay cô chọn, nền trắng in hoa vàng nhạt, bàn học cùng khăn trải bàn, cùng cả những cuốn sách nước ngoài cô thích nhất đều đặt dựa tường.

Cô lấy chiếc ba lô treo sau cửa rồi cầm ra hai cuốn [Phệ hồn sư].

Vì sợ nhầm lẫn, bọc ni lông cô đã bỏ ra vứt luôn.

Cô lấy bút ra, viết tên mình vào một quyển, quyển còn lại là của Yến Tư Thời tặng cho.

Rõ ràng là hai cuốn sách giống nhau, nhưng cuốn này vừa thấy nặng vừa thấy nhẹ.

Cô mở ngăn kéo, lấy cuộn giấy gói sách và dao rọc giấy bên trong ra, cắt một đoạn theo kích thước của sách.

Cô có thói quen bọc sách.

Và lần này, cô tỉ mỉ kiên nhẫn hơn bình thường.

Cô bọc xong xuôi, liền lấy ra một cây bút màu sắc rực rỡ, viết lên bìa:

FroY.

Cầm trên tay cuốn truyện to bằng lòng bàn tay, cô miễn cưỡng mở một trang.

Sau khi nhìn chằm chằm vào dòng chữ vừa viết một lúc lâu, cô đặt nó trở lại ngăn kéo cùng cuốn sổ nhật ký.

/

Nghỉ lễ quốc khánh, Hạ Ly về nhà.

Mấy ngày mưa liền tù tì, Từ Ninh cùng Lâm Thanh Hiểu đều không muốn ra ngoài, đành ở nhà lên mạng lướt web.

Ở nhà Hạ Ly không có máy tính, muốn lên mạng phải đi đến tiệm net gần đó. Khi đó các thành phố nhỏ kiểm soát không nghiêm ngặt lắm, trẻ vị thành niên có thể sử dụng ID giả để đi vào các tiệm net.

Hạ Ly lập một cái blog Net-Ease, khi nào rảnh được nghỉ sẽ đăng nhập để cập nhật nhật ký, thay đổi giao diện.

Tên blog là “Phòng thí nghiệm rượu Sherry”, bởi vì cô tự đặt tên tiếng anh của mình là Sherry.

Một mặt giống với phiên âm trực tiếp tên của cô, mặt khác thì do cô rất thích Haibara Ai.

Sau khi cập nhật blog, cô ngồi xem phim, thay thế các bài hát trong MP3 bằng những bài mới.

Lúc nghe nhạc liền ngẩn ngơ nghĩ tới cái iPod màu bạc của Yến Tư Thời, và tự hỏi, anh thích nghe nhạc của ai?

Ngày hội của những người lớn là ăn uống và vui chơi mạt chược bất tận.

Hạ Ly không tránh khỏi việc tham gia các hoạt động giải trí—Hạ Kiến Dương và Khương Hồng trình độ văn hóa không quá cao, cuộc sống đều đơn giản, không có bất kỳ cảm giác bất mãn nào, Hạ Ly chính là tác phẩm hay nhất của họ.

Lúc ăn liên hoan với đồng nghiệp bạn bè, Hạ Kiến Dương không tránh khỏi khoe khoang vài câu: “Con gái tôi đang học ở Minh trung, khoa thực nghiệm văn đó!

Hôm nay là ăn tối cùng với La Vệ Quốc.

Căn nhà quá đơn sơ, Hạ Kiến Dương sợ tay nghề của Khương Hồng không đủ, sẽ làm chậm trễ, bèn đặt một phòng ở nhà hàng.

Hạ Ly ghét những dịp như thế này, nhưng cô buộc phải đi.

Sau khi uống quá ba hiệp, người lớn trong phòng bắt đầu say say.

La Vệ Quốc ngậm thuốc lá, nhìn về phía Hạ Ly cười nói: “Người đi cùng xe lần trước với con, cháu trai của Hoắc Đổng, cháu còn nhớ không?”

“.....Dạ. chú La, giờ chú có còn thường xuyên nói chuyện với cậu ta không?”

La Vệ Quốc xua tay: “Không đến lượt chú, nhà cậu ta đã thuê một bảo mẫu đặc biệt ờ nhà, ra vào đều có tài xế đưa đón. Lần đó là chú đi Giang Thành có việc, tiện đường đón người. À, học kỳ này cậu ta cũng học ở Minh trung, chắc cháu chưa gặp qua?”

“Cháu đã gặp qua…..nhưng cũng không nói chuyện nhiều.”

La Vệ Quốc liếc nhìn Hạ Kiến Dương, “Cô bé này, chính là quá ngoan ngoãn. Đều biết nhau rồi, thì phải lịch sự và nhiệt tình lên chứ! Người ta thân phận thế nào, là cháu trai của Hoắc Đổng. Hoắc Đổng chỉ có một người cháu trai này, vì để cho cậu ấy được học hành, mà bỏ ra một số tiền lớn, đặc biệt tạo ra một lớp quốc tế ở Minh trung. Cháu với người ta biết nhau rồi, sau này không phải sẽ có thêm nhiều mối quan hệ hơn sao? Người ta chỉ cần nói một lời, có phải hơn một người chủ quản nhà máy như tôi không? Cậu thấy đúng chứ, lão Hạ.”

Hạ Kiến Dương cười cười nói: “Vâng, vâng!”

Hạ Ly giống như nuốt phải ruồi bọ.

Cô chưa bao giờ ghét La Vệ Quốc đến vậy.

Người tâm tính đơn thuần như cô lại bị người ta bôi nhọ là tính toán tinh vi.

Chủ nghĩa thực dụng của người lớn thực sự đáng ghê tởm.

Ai có thể nghĩ rằng Hạ Kiến Dương, người đã say khướt khi trở về nhà sau bữa tiệc, lúc ngâm chân lại hỏi: “Con gái, con có thực sự biết cháu trai của Hoắc Đổng không?”

Hạ Ly không trả lời.

“Nếu đã quen biết, sau này tiếp xúc nhiều hơn cũng không hại gì.”

Hạ Ly không nhịn được phản bác lại: “Muốn làm quen thì các người đi mà làm quen.”

Cô bước về phòng, đóng sầm cửa “uỳnh” một cái.

Hạ Kiến Dương và Khương Hồng nhìn nhau.

Hạ Ly từ trước tới giờ đều vô cùng ngoan ngoãn, sao hôm nay lại tức giận với cha mẹ như vậy.

/

Kỳ thi hàng tháng liên tục tới.

Sau khi bước vào năm hai trung học, tính cả giữa kỳ và cuối kỳ thì tổng cộng bốn kỳ thi lớn, tất cả đều tuân theo tiêu chuẩn và lịch trình của kỳ thi tuyển sinh đại học, toàn bộ các lớp bị xáo trộn, phòng thi được sắp xếp theo thứ hạng.

Các lớp học quốc tế không phải tham gia kỳ thi hàng tháng, họ sẽ theo một quy trình thi khác.

Lâm Thanh Hiểu nói với Hạ Ly rằng Nhiếp Sở Hàng thấy rất tiếc: Ban đầu còn tưởng rằng sẽ cùng Yến Tư Thời phân cao thấp trong kỳ thi tháng.

Phòng thi đầu tiên của khoa Văn nằm ở tầng một.

Sau khi kết thúc mỗi môn xong, Hạ Ly nộp bài và rời khỏi phòng thi, đều sẽ theo thói quen mà nhìn vào lớp 20.

Rõ ràng đang là giờ ăn trưa, nhưng cô chưa bao giờ thấy Yến Tư Thời ra khỏi lớp và đi ăn với ai đó.

Do sai thời điểm hay sao?

Hoặc là vốn dĩ anh không hề ăn cơm, uống sương sớm để tu tiên.

Ngày thứ hai sau bài kiểm tra tiếng anh cuối cùng, Hạ Ly thu dọn đồ đạc, Lâm Thanh Hiểu đi tới hỏi cô và Từ Ninh có muốn ra ngoài kiếm chút gì ăn không.

Từ Ninh nói: “Các cậu đi đi, lát nữa ba mình đón mình rồi.”

Hạ Ly và Lâm Thanh Hiểu ra khỏi phòng thi, Lâm Thanh Hiểu đột nhiên kéo tay cô rồi nâng cằm cô lên.

Hạ Ly nhìn theo, thấy Nhiếp Sở Hàng đang đứng với Yến Tư Thời ở cửa sổ thứ hai của lớp 20.

Trái tim cô giống như quả bóng bàn đang ném trên mặt bàn, kịch liệt nảy lên nảy xuống, Hạ Ly giả vờ hỏi: “Có phải muốn qua đó chào Nhiếp Sở Hàng không?”

“Tất nhiên rồi.”

Lâm Thanh Hiểu bước tới vỗ vai Nhiếp Sở Hàng.

Khi Nhiếp Sở Hàng quay đầu lại, Yến Tư Thời cũng quay lại nhìn.

Lâm Thanh Hiểu: “Xin chào.”

Nhiếp Sở Hàng: “Xin chào!”

Hạ Ly nhìn về phía Yến Tư Thời: “....Xin chào.”

Yến Tư Thời: “Xin chào.”

Lâm Thanh Hiểu sửng sốt: “.....Các cậu biết nhau sao?”

Hạ Ly gật đầu, sau đó âm thầm nhéo nhẹ cánh tay Lâm Thanh Hiểu, cô ấy hiểu rõ, nên không hỏi thêm câu nào nữa.

Lâm Thanh Hiểu hỏi Nhiếp Sở Hàng: “Bài kiểm tra của cậu thế nào?”

Nhiếp Sở Hàng: “Tôi không chắc về câu vật lý cuối cùng, nên đang hỏi học bá. Còn cậu thì sao?”

“Cũng vậy thôi—ăn cơm tối không? Chúng tôi đang định ra ngoài ăn món xào.”

Nhiếp Sở Hàng hơi khó xử, một bên là vật lý, một bên là các bạn nữ sinh, thật khó lựa chọn.

Suy nghĩ một hồi, Nhiếp Sở Hàng hỏi Yến Tư Thời: “Học bá, cậu đã ăn chưa? Đi với chúng tôi đi, rồi lại bàn luận tiếp. Nếu không làm rõ ràng câu hỏi này, tối nay tôi không ngủ yên được đâu.”
Hạ Ly nghĩ Yến Tư Thời sẽ không đồng ý.

Theo quan sát của cô, hầu hết thời gian Yến Tư Thời đều ở một mình và không tham gia vào các cuộc vui bao giờ, mỗi lần cô đi qua lớp 20 với cuốn sách bài tập địa lý trên tay, cô đều thấy anh đang ngồi ở một chỗ, hoặc là đọc sách, hoặc là nghe nhạc và ngủ.

Người bạn duy nhất của anh có lẽ là anh chàng “kính gọng đen” lần trước cùng nhau xuống nhà ăn mua nước.

Thật bất ngờ, Yến Tư Thời gật đầu nói: “Tôi sẽ gọi một người bạn khác tới.”

Anh đẩy cửa sổ ra gọi với vào: “Vương Sâm.”

Đó là anh chàng ‘kính gọng đen”.

Yến Tư Thời: “Ra ngoài ăn cơm không?”

Vương Sâm gật đầu, “Được thôi.”

Anh vừa dứt lời, một nữ sinh trong phòng học liền nói lớn: “Yến Tư Thời, cậu ra ngoài ăn cơm à? Cùng nhau đi đi.”

Người vừa nói là Đào Thi Duyệt, cô ấy đang trò chuyện với một nữ sinh khác, nghe thấy tiếng Yến Tư Thời và Vương Sâm nói chuyện, cô ấy liền quay lại hỏi một câu.

Yến Tư Thời nói: “Xin lỗi, hôm nay không tiện, để lần sau.”

Giọng của anh lúc nào cũng bình đạm không cảm xúc.

Hạ Ly giống như vừa nuốt phải nửa quả cam xanh.

Không phải vì lúc Yến Tư Thời nói “lần sau”, mà là vì thái độ quen thuộc của Đào Thi Duyệt khi tiếp xúc với Yến Tư Thời.

Đào Thi Duyệt liếc ra ngoài cửa sổ nhìn: “Ồ. Vậy thì lần sau.”

Chắc là cô ấy đã thấy Lâm Thanh Hiểu.

Lâm Thanh Hiểu cười nhẹ đến nỗi chỉ có Hạ Ly nghe thấy được.

Một nhóm năm người bước ra khỏi trường học.

Lâm Thanh Hiểu và Nhiếp Sở Hàng sánh vai đi lên phía trước, trò chuyện về chủ đề riêng giữa họ.

Tiếp theo là Vương Sâm, cậu ấy không thể ngừng đọc sách ngay cả khi đang đi bộ, trên tay là cuốn sách có bìa chữ tiếng anh, toàn bộ bên trong cũng được viết bằng tiếng anh.

Không biết vì sao, cuối cùng lại thành Yến Tư Thời và Hạ Ly đi với nhau.

Yến Tư Thời mặc trên người áo khoác đồng phục mùa thu của Minh trung, kéo khóa hờ hững, để lộ bên trong chiếc áo sơ mi trắng, thân hình cao ráo gầy mảnh.

Có người đến người đi ở lối ra của tòa nhà giảng dạy.

Hai học sinh điên cuồng chạy về phía họ, có lẽ đang vội.

Yến Tư Thời vì tránh đường mà bước nửa bước gần về phía Hạ Ly.

Tim Hạ Ly gần như ngừng đập.

Lúc này, cô cảm nhận được luồng hơi thở thơm mát.

Hơi thở giống như vào mùa đông lúc đẩy cửa sổ ra, cả thế giới bao phủ bởi tuyết trắng xóa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp