Thái Tử Phi Bị App Địa Phủ Trói Buộc

Chương 42: Ỷ mạnh hiếp yếu


11 tháng

trướctiếp

Tiêu Tồn Ngọc đáng thương xoa xoa tay, suy cho cùng là không thể tránh thoát tai họa đẫm máu này, nhưng. . .

Vì không hành lễ cáo từ với phu tử mà bị đánh, nàng cũng có một chút oan uổng!

Bị thương một chút vẫn còn đỡ, quan trọng là con dế của nàng đã chạy mất rồi!

"Phu tử, học trò xin lui xuống trước." Nàng từ trong kinh sợ sợ hãi đứng lên, ủy khuất nói với Lương phu tử.

Lương phu tử nhìn thấy máu trên tay nàng chảy đầm đìa liền bị dọa hãi hùng khiếp vía, nếp nhăn trên mặt đều bị dãn ra!

"Lui, lui đi. . ." Cái tên Tiêu gia tử tôn này cũng có chút tàn nhẫn quá!

Tiêu Cảnh Vân miễn cưỡng hừ một tiếng, sau đó lấy ra một lọ thuốc trị thương từ trong lòng ngực: "Bị thương có một chút cần gì phải khóc lóc kể lể như chết đi sống lại vậy? Nếu ngươi không thể giải quyết hai tỷ đệ nhà Đổng gia thì những điều này đều là nhẹ, cũng nên cho ngươi biết rõ, nếu việc mà không có mười phần nắm chắc có thể toàn thân trở ra thì tuyệt đối không cho phép ngươi làm gì!"

Tiêu Cảnh Vân ngoài miệng nói như vậy nhưng tròng mắt lại thỉnh thoảng liếc vài lần.

Thất đệ mảnh mai như vậy nhất định là sẽ rất đau.

Hắn cũng không nghĩ tới chỉ đạp nhẹ nhàng một phát mà lại khiến cho mảnh sứ vỡ cứa vào tay nàng.

Nhưng hiện tại đã làm ra chuyện này, nếu hắn ta mở miệng dỗ dành thì mọi lời dặn dò giáo huấn vừa rồi đều vô dụng.

Tiêu Tồn Ngọc không có nói một tiếng nào.

Buồn bực mà bước đi, nàng càng như thế thì trong lòng Tiêu Cảnh Vân càng cảm thấy có chút khó chịu.

"Ngươi làm việc phải lý trí chút ít, đừng có tìm hai tỷ đệ kia ẩu tả, tuổi của ngươi còn lớn hơn chút ít so với hai người bọn họ nếu truyền ra ngoài thì đó cũng là ngươi ỷ mạnh hiếp yếu, không nói lý, nếu là nghĩ ra cái biện pháp nào mà cần người thì đi đến trong nội viện của ta tìm quản gia, hắn sẽ sắp xếp cho ngươi." Trước khi đưa Tiêu Tồn Ngọc trở về phòng, Tiêu Cảnh Vân nhịn không được nói thêm một câu.

Còn thiếu nước trực tiếp nói cho nàng biết phải lén lút ỷ mạnh hiếp yếu.

Thật không có đạo lý khi công tử Tiêu gia nhà hắn ta bị một nữ hài tử thân thích phương xa khi dễ!

"Chuyện này trong lòng ta đều rõ." Tiêu Tồn Ngọc xoa xoa chân phải hai cái trên mặt đất, có chút không thèm quan tâm, sau đó nhẹ nhàng nói: "Đại ca, sau này ta muốn dọn ra ngoài ở để tránh cho ngươi lại động thủ đánh ta."

". . ." Trong lòng Tiêu Cảnh Vân chấn động: "Ngươi nói cái gì!"

Muốn chết phải không?

"Chuyển ra ngoài đó, ngươi nhìn tay ta đi! Đại ca ngươi nhẹ nhàng đẩy ta thiếu chút nữa thành phế nhân! Lần trước cũng thế, đạp eo của ta, ta suýt nữa nằm liệt tại giường, về sau ngươi nếu còn động thủ nữa không chừng ta sẽ không còn thở nữa rồi! Ta cũng không muốn chết! Thay vì bị ngươi đá tới đá lui, còn không bằng ta tự mình xéo đi!" Tiêu Tồn Ngọc vẫn còn rất tức giận, lời nói dài dòng.

Đánh hai cái thì không sao, nhưng không thể đánh trả vậy thì không thích hợp rồi!

Nàng sợ cứ tiếp tục như vậy chính mình nhịn không được, trong lúc hắn ta đột nhiên xuất hiện công kích sẽ vô ý thức đá lại!

Một khi đại ca phát hiện tài năng và năng lực tư hoành ngày đó của nàng thì làm sao có thể bỏ qua?

Nếu là làm quan, lòi đuôi thì không chừng tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội cả nhà.

Nàng không cảm thấy hoàng đế đương triều này là một người anh minh rộng lượng.

"Không được, một mình ngươi ở bên ngoài ta lo lắng, nếu ngươi tức giận lần sau ta sẽ nói trước khi đánh, nếu ngươi không nghe lời ta lại đạp, được không?" Tiêu Cảnh Vân tự cảm thấy bản thân đuối lý bèn lùi một bước.

"Thất đệ, cho ngươi ở bên ngoài phóng đãng nhiều năm như vậy, chúng ta đã phải xin lỗi tổ tiên rồi, làm sao còn có thể mặc kệ ngươi? Nếu không tương lai cha ta cùng với mấy vị thúc thúc, chỉ sợ cũng không dám xuống dưới gặp tổ tông." Tiêu Cảnh Vân dùng tình cảm đánh vào lý trí nói.

Tiêu gia của hắn cực kỳ coi trọng con nối dõi.

Cho dù là hai vị thê thiếp của thúc thúc, năm đó cũng được đãi ngộ gần như giống với con vợ cả giống nhau.

Chứ nói chi là Tiêu Tồn Ngọc là độc đinh của dòng tộc như vậy.

"Vậy ngươi phải bồi thường cho ta, máu của ta không thể chảy vô ích, muốn ăn cái gì ngon một chút. . ." Tiêu Tồn Ngọc thuận nước đẩy thuyền, rất dễ dàng sửa lại mục tiêu: "Ngày mai ta muốn ăn canh thịt băm hạt sen, thịt viên hầm uyên ương, trai biển phù dung (nguyên liệu chính là thịt trai biển và trứng gà). . ."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp