Đèn Đom Đóm Đêm Dài

Chương 2


11 tháng

trướctiếp

Lại thêm một trận gió lạnh bất ngờ ập tới, Chung Viễn Huỳnh cắn răng chịu đựng sự lạnh buốt này, có chút hối hận tại sao bản thân lại muốn đi dạo bên ngoài cơ chứ.

Phó Tẫn mặc áo khoác đen, bên trong là áo len trắng, quần đen tôn lên đôi chân dài miên man, giản dị mà đẹp trai của cậu.

Bắt gặp ánh mắt đen láy đang nhìn của cậu, Chung Viễn Huỳnh mở miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì, cô đành quay người đi, cúi đầu lấy điện thoại trong túi xách ra xem giờ, đã gần đến tám giờ rưỡi, pháo hoa sẽ bắt đầu bắn vào lúc chính giờ.

“Vẫn còn sớm.” Chung Viễn Huỳnh nói: “Hay là cùng qua bên đó mua ít đồ ăn vặt đi.”

Cả hai lần lượt đi về phía những chiếc xe bán đồ ăn lưu động.

Chân gà nướng than bốc khói, những xiên cá chiên đang được chiên ngập dầu, lẩu oden tỏa hương thơm đang bốc khói trông vô cùng hấp dẫn, Chung Viễn Huỳnh chọn mua một ít bánh bạch tuộc.

Quán ăn kinh doanh rất tốt, Chung Viễn Huỳnh đợi ba người mới tới lượt của cô, chủ quán là một cặp vợ chồng, tuy bận rộn nhưng vẫn vui vẻ cười nói đón khách: “Có cần đóng hộp luôn không?”

Chung Viễn Huỳnh: "Không cần đóng hộp."

Thời tiết quá lạnh làm cho thức ăn nhanh nguội, những viên bạch tuộc phải được ăn ngay khi chúng vừa mới làm xong.

“Được.” Bà chủ cho tám viên bánh vào hộp giấy, cắm hai que tre vào rồi đưa cho Chung Viễn Huỳnh.

Hơi ấm từ những viên bạch tuộc nhỏ ấm áp truyền qua lớp bao bì mỏng làm cho những đầu ngón tay lạnh giá của Chung Viễn Huỳnh nhiễm một chút hơi ấm.

Cô ngước lên liếc nhìn cậu một chút, Phó Tẫn đang đứng cách đó không xa, trên mặt không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng lướt qua những gian hàng tấp nập, như thể những người xung quanh không liên quan gì đến cậu.

Cậu không có hứng thú, cũng như không có kiên nhẫn gì đến những điều xung quanh.

Chung Viễn Huỳnh thở phào nhẹ nhõm và tiếp tục đi về phía trước.

Khi hai người đi qua con đường này là có thể nhìn thấy cầu Văn Hội từ xa, ở đây lượng người qua lại càng đông, hai bên cầu có rất nhiều quầy hàng tạm thời bán đồ chơi nhỏ, đèn lồng nhỏ, que nhựa huỳnh quang, v.v.

Nhiều đứa trẻ đứng xung quanh gian hàng không chịu rời, đôi mắt sáng hiện rõ mong muốn chỉ cần cha mẹ mua cho là chúng sẽ vui vẻ cả đêm.

Hạnh phúc của con nít luôn rất đơn giản, chỉ cần một vài thứ đồ chơi nhỏ nhỏ là có thể hấp dẫn được bọn chúng.

Chung Viễn Huỳnh không thể không nhìn sang lần nữa và cong môi cười.

Trên cầu có rất nhiều người chờ đang tập trung đứng chờ để xem pháo hoa nên khung cảnh có hơi đông đúc, Chung Viễn Huỳnh dùng que tre chọc vào viên bạch tuộc cuối cùng và định nhanh chóng xử lí nó.

Không ngờ vừa nuốt xuống, cô liền bị chú bên cạnh đụng phải, viên bạch tuộc nhất thời nghẹn ở cổ họng: "khụ khụ…"

"Này, đứng lại."

"Sao năm nay lại có nhiều người xem pháo hoa thế nhỉ!"

"Đi, chúng ta qua bên kia đi."

Trong tiếng ồn ào náo nhiệt, không ai chú ý đến hành động của Chung Viễn Huỳnh, và khi thời gian bắn pháo hoa sắp đến gần, những người trên cầu càng trở nên náo nhiệt và bồn chồn hơn.

Chung Viễn Huỳnh còn chưa hoàn hồn, khi thấy có người xông tới chỗ mình, cô liền nhanh chóng phản ứng nhưng vẫn không kịp, còn tưởng xác suất cao là mình sẽ bị thương.

Khoảnh khắc tiếp theo, bỗng có ai đó đã đưa tay ra để bảo vệ cô.

Phó Tẫn đứng đối mặt với cô, dùng lưng của cậu để giúp cô chống lại đám đông đang lao tới, và dang tay ra để bảo vệ cô nhưng vẫn không hề chạm vào cô.

Đúng lúc này, xa xa truyền đến mấy tiếng "bang bang" vang lên, pháo hoa bay lên không trung, tầng tầng lớp lớp nở rộ trong đêm tối.

Đám đông trên cầu lập tức sục sôi, có người reo hò, có người mong chờ năm mới, có người dùng điện thoại di động chụp ảnh pháo hoa mừng năm mới.

Phó Tẫn không làm gì khác ngoài việc bảo vệ cô.

Chung Viễn Huỳnh ngẩng đầu lên và nhìn thấy ánh sáng của pháo hoa rơi xuống cổ, vai và một bên mặt cậu.

Cậu khẽ cụp mắt xuống, vẻ mặt vẫn rất thờ ơ.

Chung Viễn Huỳnh sửng sốt một chút, rõ ràng pháo hoa rực rỡ đang ở rất gần trước mặt, nhưng trong ánh mắt cậu lại chỉ có u ám chết chóc, vô hồn.

“Chị” Phó Tẫn đột nhiên nhếch khóe môi.

"CHÚC MỪNG NĂM MỚI."

Rõ ràng là xưng hô thân mật, nhưng lại có điều gì đó vô hình đang kéo dài khoảng cách giữa bọn họ.

Mười bảy năm quen biết, chuyện gì cậu cũng nghe cô, nhưng chưa bao giờ xưng hô với cô như vậy.

Chung Viễn Huỳnh sửng sốt một hồi lâu rồi mới trấn tĩnh lại nói: "Cậu cũng vậy."

Xem pháo hoa được một lúc, Chung Viễn Huỳnh không chịu được lạnh, trên cầu gió thổi rất mạnh làm cô đau đầu: “Còn muốn xem sao?”

“Hay là về thôi.” Cậu nói.

Thanh âm ồn áo của đám người xa xa dần dần biến mất, chỉ còn lại tiếng bước chân nối tiếp nhau.

Sau khi đi qua vô số ánh đèn và bóng cây, họ nhanh chóng đã trở về tới nhà.

Khi đi ngang qua phòng khách, Chung Viễn Huỳnh để ý thấy trên bàn cà phê có thuốc và tờ giấy ghi: Viễn Huỳnh, trước khi đi ngủ nhớ uống mấy viên thuốc tiêu hóa để buổi tối không bị khó chịu.

Giấy ghi chú là do Phó Lăng Thanh để lại, nét chữ của bà ấy hôm nay khác hẳn với vẻ dịu dàng, nét bút sắc sảo, bà ấy luôn có hai mặt, dịu dàng ân cần khi ở nhà, còn ở công ty thì lúc nào cũng dứt khoát kiên quyết. ủng hộ đọc truyện trên tyt

Chung Viễn Huỳnh cầm hộp thuốc lên, chợt nhớ tới trong bữa ăn, Phó Lăng Thanh có nói gần đây bụng của Phó Tẫn không được khỏe.

Đầu ngón tay cô gõ nhẹ vào hộp thuốc, Chung Viễn Huỳnh nghĩ nghĩ, quyết định có qua có lại, cô lục lọi hộp thuốc trong phòng khách tìm lấy một hộp thuốc dạ dày rồi lên tiếng gọi Phó Tẫn đang chuẩn bị lên lầu: “ Dì Phó có nói dạ dày cậu không tốt, cậu có muốn uống thuốc không?"

Cô liếc mắt nhìn hộp thuốc, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: "Ngày hai lần, mỗi lần một viên, đêm nay nếu muốn uống thì chỉ có thể uống một viên mà thôi."

Có thể là do khi còn bé cậu uống quá nhiều thuốc khiến cậu ở phương diện này rất bướng bỉnh, cậu không uống viên nang, thuốc đắng, thuốc quá ngọt, chỉ muốn uống thuốc màu và thuốc bọc đường, những viên thuốc màu trắng thì còn tùy, khi nào nhớ tới thì mới uống, uống ít hay nhiều còn tùy vào tâm trạng.

Chung Viễn Huỳnh thường cảm thấy rằng cậu có thể lớn lên thành công và không chết là nhờ phương pháp uống thuốc này, đây quả thực là một điều kỳ diệu và là một bí ẩn chưa được giải đáp trên thế giới này.

Nhưng cô đã hối hận sau khi nói ra điều này, Phó Tẫn năm nay đã hai mươi lăm tuổi, có lẽ cậu đã không còn như xưa, điều này trông giống như cô đang cố tình đến gần làm quen với cậu, xen vào chuyện của cậu, và còn có chút gì đó níu kéo cậu.

Phó Tẫn quay đầu lại, đôi mắt cậu dán chặt vào cô.

Đêm giao thừa đặc biệt yên tĩnh, chỉ có một chiếc đèn sàn trong phòng khách đang tỏa ánh sáng vàng ấm áp giữa họ.

Sau một lúc Chung Viễn Huỳnh nói: "Nếu cậu không cảm thấy khó chịu thì không cần uống thuốc."

Cô nói xong đang định rút tay lại, Phó Tẫn đã giơ tay nắm lấy, trên môi nở nụ cười nói: "Cảm ơn chị gái, chúc ngủ ngon."

Chung Viễn Huỳnh còn có chút không thoải mái, cô dừng một chút rồi mới nói: "Ngủ ngon."

Nửa đêm tất cả âm thanh đều biến mất, tạo thành một mảng không gian hoàn toàn yên tĩnh, trong phòng không bật đèn, rèm cửa thì chỉ kéo một nửa, ánh sáng nhàn nhạt lọt vào qua khe cửa.

Chung Viễn Huỳnh lại trở mình nhưng vẫn không ngủ được, cơ thể cô hiện rất mệt mỏi, đầu óc thì mơ màng nhưng ý thức lại rất minh mẫn, rất khó đi vào giấc ngủ.

Cô nhìn lên và thấy những viên thuốc tiêu hóa còn nguyên trên bàn cạnh giường ngủ, cô chợt mím môi lại.

Khi còn nhỏ, cô đã chống lại gia đình mới trong một thời gian dài, chống lại Phó Lăng Thanh và Phó Tẫn.

Nhưng Phó Lăng Thanh vẫn không bận tâm, lúc nào bà ấy cũng chỉ cười ấm áp với cô và nói: "Viễn Huỳnh, con không cần gọi ta là mẹ, con có thể coi ta là một người dì, chúng ta vẫn là hai nhà cạnh nhau, vốn là hàng xóm, nhưng khác là bức tường đã được mở ra. Đúng vậy, dì rất thích con, cho nên dì muốn chăm sóc con, đối xử tốt với con, chỉ vậy thôi, con cảm thấy như vậy có thể chấp nhận được không?"

Lúc đó cô chỉ cảm thấy Phó Lăng Thanh đang dỗ dành mình như một đứa trẻ, dù sao trong mối quan hệ giằng co giữa người lớn và trẻ con, người lớn luôn đúng và trẻ con luôn là người gây ra rắc rối.

Sau đó, cô phát hiện ra rằng, giống như Phó Lăng Thanh đã nói, bọn họ vẫn giống như hai gia đình, giống như những người hàng xóm sống cạnh nhau, chỉ khác là hai ngôi nhà lúc này đã được kết nối với nhau.

Phó Lăng Thanh và Chung Lịch Cao sống ở tầng một của biệt thự, nhưng họ không ở cùng nhau, một người sống ở đầu hành lang và người kia sống ở cuối hành lang, dãy phòng ở giữa được chuyển đổi thành phòng làm việc.

Họ không đi lãnh chứng, thậm chí không tổ chức tiệc chiêu đãi, mỗi khi ở chung cũng luôn thận trọng giữ khoảng cách với đối phương.

Sau đó, Chung Viễn Huỳnh hiểu chuyện và không muốn trở thành rào cản giữa họ, cô đã ám chỉ nhiều lần với Phó Lăng Thanh nhưng bà ấy vẫn cười và nói: "Viễn Huỳnh, đừng suy nghĩ nhiều."

Chung Viễn Huỳnh luôn tự hỏi tại sao Phó Lăng Thanh, một người phụ nữ mạnh mẽ, đảm đang và quyết đoán, lại có thể bao dung và đối xử tốt với cô một cách vô lý như vậy.

Bất cứ khi nào cô và Phó Tẫn xảy ra mâu thuẫn, bất kể cô đúng hay sai, Phó Lăng Thanh đều yêu cầu Phó Tẫn xin lỗi và làm hòa với cô.

Rất nhiều lần, giống như đêm nay, Phó Lăng Thanh nghe nói rằng dạ dày của cả cô và Phó Tẫn đều khó chịu, nhưng bà ấy chỉ nhớ chuẩn bị thuốc cho mỗi mình cô, rõ ràng là vô cùng thiên vị.

Đôi khi cô tự hỏi liệu mình có phải là con gái ruột đã thất lạc từ lâu của Phó Lăng Thanh hay không. Nếu không, cô không biết tại sao Phó Lăng Thanh lại tìm tới Chung Lịch Cao.

Chung Lịch Cao là tên đàn ông nghèo xác xơ đến từ một vùng quê nhỏ xa xôi hẻo lánh, không có tài sản gì, không có xuất thân nhưng lại rất keo kiệt và ngạo mạn, luôn muốn làm người ta chú ý đến mình, vì muốn leo lên cành cao, ông ta cắn răng thi đậu đại học trọng điểm, tốt nghiệp xong lại không cam tâm làm những vị trí thấp bé, nếu không có Phó Lăng Thanh giúp đỡ thì ông ta sẽ không có được vinh quang như ngày hôm nay.

Ngoài khuôn mặt đẹp trai khi còn trẻ, cô không biết Phó Lăng Thanh còn có thể thích điểm nào ở ông ta.

Chung Viễn Huỳnh nằm suy nghĩ trên giường gần một tiếng đồng hồ nhưng vẫn không tài nào ngủ được.

Cô vò đầu bứt tóc, cáu kỉnh ngồi dậy, muốn tìm thứ gì đó để phân tán sự chú ý, lại sợ nghịch điện thoại di động sẽ mất ngủ nên cô mở ngăn kéo tủ đầu giường ra định tìm vài cuốn sách đọc cho mỏi mắt.

Vừa mở ngăn kéo ra, cô đã thấy cuốn nhật ký có bìa màu xanh nhạt của mình.

Khi còn bé cô thích viết nhật ký, bởi vì trước khi đi ngủ cô không có điện thoại di động để nghịch, tâm tình thì lại có quá nhiều điều không tiêu hóa nổi.

Chung Viễn Huỳnh nâng gối lên, nghiêng người sang một bên, vặn đèn ngủ thành ánh sáng trắng lạnh, bắt đầu mở nhật ký ra xem.

Ở trang đầu tiên, một dòng chữ nhanh chóng lọt vào tầm mắt cô - Mẹ đã lên thiên đường.

Lông mi Chung Viễn Huỳnh run lên, lồng ngực nặng trĩu, cô liếc qua câu tiếp theo: Cô giáo nói nhà không có mẹ giống như cái vỏ rỗng không có linh hồn.

Cô không có thói quen đọc nhật ký vì nó luôn ghi lại những chuyện đau buồn và một số cảm xúc khắc sâu trong ký ức, đã đọc qua rồi thì cả đời khó có thể dứt ra được.

Ngay cả khi bạn có thể quên nó trong một thời gian ngắn, nhưng đôi lúc bất chợt bạn có thể nhớ lại chúng và chúng có thể dễ dàng khơi gợi lại cảm xúc của bản thân bất cứ lúc nào.

Chung Viễn Huỳnh vội vàng lật qua hơn chục trang mà không nhìn kỹ, rất nhanh đã nhìn thấy những dòng chữ mới trong nhật ký.

-Cậu ta là một đứa trẻ kỳ lạ.

-Cậu ta bị bệnh.



Phó Tẫn thực sự bị bệnh, tôi muốn tránh xa cậu ta.

Ngày mai tôi phải tuyệt giao với cậu ta, bất kể cậu ta nói gì.

Sao cậu ta cứ giống như cái bóng vậy chứ.



Cái bóng sau lưng cô biến mất, và Phó Tẫn rời đi rồi.

Đây là câu cuối cùng trong nhật ký, như thể người đó đã ra đi và những cảm xúc tiêu cực về người đó cũng đã chấm dứt.

Trên thực tế không phải như vậy, mà là sau khi thi đại học, cô cũng rời khỏi thành phố, có một số chuyện tựa hồ còn bị phong ấn trong cuốn nhật ký này, mang theo một khoảng thời gian thật xấu xí.

Chung Viễn Huỳnh đặt cuốn nhật ký vào chỗ cũ rồi lại nằm xuống, bóng dáng đó vẫn xuất hiện mãi trong đầu cô, trùng khớp với bóng hình kiên trì bám theo cô năm xưa.

Đứa bé mắt đỏ hoe nũng nịu cầu xin: “Đừng, đừng đuổi em đi, em sẽ nghe lời chị, em sẽ thật ngoan ngoãn.”

Sau đó, quả thực cậu ta rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng vẫn bị cô đuổi đi.

Nhưng cô quên mất một điều.

Bóng tối luôn phụ thuộc vào ánh sáng.

Tác giả có lời muốn nói: Ngày 15 tháng 7 năm 2006, thời tiết ngoài trời rất tốt.

Hôm nay cậu đọc bách khoa toàn thư và trong đó có một bài viết về con thạch sùng , những gì được viết bên trong làm cậu trở nên rất ghét nó, vì đuôi của thạch sùng có thể dễ dàng bị sứt bất cứ lúc nào.

Vì vậy, cậu chạy đến chỗ tôi nói muốn đổi tên, không muốn bị gọi là cái đuôi nhỏ của Chung Viễn Huỳnh, mà muốn được gọi là cái bóng nhỏ của Chung Viễn Huỳnh.

Cô nghĩ cậu quả là một đứa trẻ kỳ lạ, vì thứ gì của cậu ta đều muốn được dính dáng đến cô.

Nhật ký của Chung Viễn Huỳnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp