Đèn Đom Đóm Đêm Dài

Chương 1


11 tháng

trướctiếp

Cơn gió lạnh mùa đông đập mạnh vào cửa sổ, tiếng pháo nổ lách tách như thủy triều cứ thế truyền vào căn phòng nhỏ ấm áp.

Chung Viễn Huỳnh đang ngồi trong phòng khách để làm vằn thắn, vừa làm vừa ngáp to một cái.

Mới ngày hôm kia, cô vừa từ thành phố Bắc Đường vội vã trở về thành phố Nam Khánh để ăn mừng năm mới, còn chưa kịp nghỉ ngơi cho sướng, hiện tại đã bị kéo đi để chuẩn bị cho bữa tối giao thừa.

Kỹ năng nấu nướng của cô rất tầm thường, cô chỉ có thể giúp làm một vài món ăn nhỏ thông thường cũng như thêm vài món ăn sáng, nhưng Phó Lăng Thanh nói rằng vì cô đã làm việc khá mệt mỏi, hiếm khi mới có dịp trở về, tốt nhất là nên đi nghỉ ngơi một lát, nhưng bà ấy cũng lại sợ cô không biết cảm giác nấu cơm tất niên là gì nên chỉ gọi cô ra phòng khách để giúp mọi người gói một ít vằn thắn.

Dì Trương hiện đang bận rộn nấu ăn trong bếp, còn Phó Lăng Thanh ở một bên phụ giúp, mùi thơm của thức ăn bay theo làn hơi trắng đang bốc khói phía trên.

Mặc dù Phó Lăng Thanh luôn luôn dịu dàng và tươi cười nhưng Chung Viễn Huỳnh vẫn có thể cảm nhận rõ ràng rằng ngay bây giờ bà ấy đang rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn liếc nhìn vào điện thoại của mình, như thể đang chờ đợi một tin tức nào đó, và lâu lâu lại ngước nhìn về phía cửa ra vào, như thể đang chờ đợi ai đó tới.

Là đang đợi Chung Lịch Cao trở lại sao?

Không thể nào, suy nghĩ chỉ xuất hiện thoáng qua trong giây lát nhưng đã bị Chung Viễn Huỳnh phủ nhận hoàn toàn.

Có thể là một vị khách quý nào đó sắp ghé thăm, nhưng Phó Lăng Thanh ít khi tiếp đãi khách ở nhà, trừ phi đó là những người trong gia đình hoặc là bạn bè rất thân thiết của bà ấy.

Ngay khi cô vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ của mình, âm thanh nhập mã khóa để mở cửa đột nhiên vang lên đã cắt đứt suy nghĩ của Chung Viễn Huỳnh.

Phó Lăng Thanh vốn luôn điềm tĩnh bỗng vội vàng bước về phía lối vào với một thái độ niềm nở hiếm thấy.

Chung Viễn Huỳnh bóp đầu ngón tay làm thêm một cái bánh bao, cô vừa định ngẩng đầu nhìn khách thì liền nghe thấy Phó Lăng Thanh gọi khẽ.

"A Tẫn."

Chung Viễn Huỳnh dừng lại hành động đang làm và bỗng trở nên thất thần trong giây lát.

Cái tên này đã biến mất khỏi cuộc đời cô quá lâu, lâu đến nỗi ngay cả ký ức về người này giống như đã hoàn toàn bị ép vào một tấm kính mờ, trở nên mờ ảo và vô định.

"Thằng bé này thật là, đã bảy năm rồi, con cuối cùng cũng chịu về nhà." Hốc mắt Phó Lăng Thanh hơi ửng đỏ nhưng rất nhanh bà ấy đã đè nén tâm tình lại, khôi phục tâm trạng bình thường: "Vào nhà trước đã."

Tiếng bước chân đang tiến đến gần.

"Cạch" một tiếng, bánh bao tuột khỏi tay cô rơi xuống đĩa, Chung Viễn Huỳnh lúc này mới từ từ bừng tỉnh lại, cô chợt nhận ra…

Phó Tẫn thực sự đã trở lại.

Cô vươn tay lấy hai chiếc khăn giấy ướt, lau sạch bột mì trắng dính trên tay rồi đứng dậy ngước mắt nhìn cậu.

Phó Tẫn đã gầy đi rất nhiều, nước da cậu hơi nhợt nhạt, các đường nét trên khuôn mặt mất đi vẻ tươi trẻ của thời niên thiếu mà ngày càng trở nên trưởng thành hơn.

Đôi mắt ấy vẫn đẹp như được vẽ bằng bút lông mỹ thuật, độ cong vô cùng hoàn hảo, hoà quyện tạo nên một vẻ đẹp vừa hờ hững vừa mê hồn.

“Hành lý đã có người mang lên lầu hai giúp con, căn phòng lầu hai nơi con từng ở cũng đã dọn dẹp sạch sẽ rồi.” Phó Lăng Thanh nói: “Con ngồi xuống trước đi, đồ ăn sắp xong rồi.”

Phó Tẫn nhẹ gật đầu, khi cậu cởi áo khoác ngoài càng để lộ ra dáng người thêm cao gầy hơn nữa.

Cậu ngồi trên ghế sofa, hai tay tùy ý đặt trên đầu gối, đầu hơi cúi xuống.

Từ góc nhìn của Chung Viễn Huỳnh có thể nhìn thấy vài cọng tóc mai lơ thơ rớt xuống trên vầng trán cao của cậu, lông mi cậu vừa dày vừa cong, đôi môi thì hơi mím lại, trông cậu có vẻ khá mệt mỏi, từ nãy đến giờ cậu luôn cụp mắt xuống, hốc mắt có chút xanh nhạt.

Cô đang định thu hồi tầm mắt thì mắt cô chợt liếc qua trên cổ tay trái đang đặt trên đầu gối của cậu có một hình xăm.

Hình xăm đó không có gì lạ mắt, chỉ là hình một vòng tròn đơn giản, bởi vì có ánh sáng chiếu vào làn da nên hình xăm trở nên rất dễ thấy.

Vùng da xung quanh hơi đỏ và sưng tấy, có vẻ như hình xăm mới được thực hiện cách đây không lâu.

Chung Viễn Huỳnh thu hồi ánh mắt, nhớ tới lúc làm tóc trước khi về nhà ăn Tết có tình cờ nhìn thấy hai người em trai đang nhuộm tóc, một người nhuộm tóc đỏ, một người nhuộm tóc xanh, theo như bọn họ nói là bọn họ đang cách tân ngoại hình để đón năm mới.

Cô ngẫm nghĩ một lúc, có lẽ những anh chàng sành điệu đó luôn muốn có gì mới mẻ khác biệt khi về nhà vào dịp Tết Nguyên đán.

Điều khiến Chung Viễn Huỳnh ngạc nhiên là Phó Tẫn biết xăm mình, từ nhỏ cậu đã rất thờ ơ với thế giới bên ngoài, cái gì cũng cảm thấy không có hứng thú, đối với cậu việc có Internet hay không cũng vậy.

Tivi LCD trong phòng khách đang chiếu chương trình truyền hình, nam nữ dẫn chương trình trên màn hình đều mặc áo dài đỏ và đang nói lời chúc mừng năm mới: “Các bạn khán giả thân mến, trong năm mới này, tôi ước... "

Thấy cậu không muốn nói chuyện với mình, Chung Viễn Huỳnh có hơi do dự cất lời chào hỏi trước: "Phó Tẫn."

Dù sao cũng là cùng nhau ở nhà đêm giao thừa, không thể không chào hỏi, cũng không thể hoàn toàn coi đối phương như không khí được.

Mí mắt Phó Tẫn khẽ động đậy nhưng cậu cũng không ngẩng đầu nhìn cô, chỉ nhàn nhạt "ừm" một tiếng.

Chung Viễn Huỳnh không biết nên nói gì, rào cản thời gian dường như đã đặt một bãi mìn vô hình giữa họ, cô không biết nên tìm chủ đề nào để tránh không kích nổ bãi mìn này.

Nếu đổi lại là bạn học hoặc bạn bè nhiều năm gặp lại, cô cũng có thể nói vài câu vô thưởng vô phạt để có thể làm quen với bầu không khí này.

Đối với Phó Tẫn, cô thực sự không biết mình phải nói gì mới ổn.

Cô không còn cách nào khác ngoài việc giả vờ rằng mình đang bận và muốn tiếp tục làm bánh bao.

Đúng lúc này, tiếng khóa cửa vang lên lần nữa đánh vỡ bầu không khí có chút trì trệ này.

Chung Lịch Cao trong bộ vest lịch lãm cùng đôi giày da bước vào và đặt chiếc cặp xuống.

Nghe thấy động tĩnh, Chung Viễn Huỳnh vô thức ngước mắt lên, tầm mắt hướng về người cha của mình, ông tỏ ra thờ ơ phớt lờ cô và nhìn Phó Tẫn ở bên kia.

“A Tẫn đã về rồi à.” Trạng thái lạnh lùng lúc vừa nãy của Chung Lịch Cao lập tức đổi thành nụ cười vui vẻ quen thuộc.

Kiểu cười này không phải là nụ cười ấm áp giữa những người thân với nhau, mà giống nụ cười hời hợt khi đối đãi với khách hàng thì đúng hơn.

Lần này Phó Tẫn không phản ứng lại, Chung Lịch Cao cũng không vì thế mà cảm thấy khó chịu, ngược lại ông ta đi về phía nhà bếp, tiếp tục cười nói: “Lăng Thanh, mọi chuyện của công ty tôi đã lo xong xuôi rồi, giờ tới chuyện bếp núc thì để tôi phụ cho."

Thái độ của Chung Lịch Cao đối với Phó Lăng Thanh càng kỳ lạ hơn, ông ta không hề có tình yêu thương, thậm chí không có sự thân thiết giữa bạn bè, nhưng nhìn ông ta càng có vẻ phục tùng bà ấy hơn.

Nhìn thấy Chung Lịch Cao, Chung Viễn Huỳnh lập tức cảm thấy chán ghét và xóa chút chống cự trong lòng, nhưng bầu không khí hiện tại không thích hợp để cô bộc lộ cảm xúc thật của mình, hiển nhiên ông ta cũng biết rất rõ điều này.

Chung Viễn Huỳnh lại cầm một miếng bánh bao lên, cho nhân thịt lên trên, nhúng một chút nước vào mép bánh bao, sau đó véo và gói lại từng chút một.

Giống như cũng đem nỗi lòng cô bao lại.

Bữa tối giao thừa nhanh chóng được dọn ra, có đủ cả gà, vịt, cá, tôm hùm và cua, đủ màu sắc và đậm đà hương thơm.

Chung Lịch Cao vừa ngồi xuống, ông ta bắt đầu nói: "Có một dự án chưa hoàn thành, tôi mang tài liệu về cho bà xem, còn có hai bữa tiệc..."

“Được rồi.” Phó Lăng Thanh ngắt lời ông ta: “Hiếm khi mới được ăn cơm đoàn tụ tất niên, chuyện công việc để nói sau.”

Chung Lịch Cao dừng lại một chút rồi lại bắt đầu quay sang tỏ vẻ thân thiết với Phó Tẫn: "A Tẫn, bên đó con thế nào rồi? Hình như con làm việc chăm chỉ lắm hả, trông con gầy đi rất nhiều, để vậy thì làm sao coi được chứ, con nên biết yêu thương cơ thể mình nhiều hơn.”

Phó Lăng Thanh gắp một vài món ăn cho Phó Tẫn, nửa dặn dò nửa hỏi han ân cần.

Phó Tẫn vẫn kiệm lời như cũ, chỉ ậm ừ hai tiếng cho qua.

Sự đau lòng trong mắt Phó Lăng Thanh hiện rõ, bà ấy cứ nói đi nói lại: "Ăn nhiều vào một chút."

Trong bát của cậu đã chất đầy rất nhiều cá cùng sườn heo, nhưng cậu cũng không có lập tức động đũa, vươn tay đi tới trên bàn, lấy một bát nhỏ sủi cảo.

Những cái sủi cảo đó là do Chung Viễn Huỳnh vừa tùy tiện gói ghém vài cái để trong một chiếc bát nhỏ, trông cũng không mấy thu hút giữa một bàn đầy các loại thức ăn phong phú.

Cô gói những cái sau một cách cẩu thả và không đẹp mắt, vì vậy cô không bao giờ nghĩ rằng sẽ có ai ăn chúng, cô định để dành bụng một lát nữa ăn cho hết.

Chung Viễn Huỳnh tùy ý liếc nhìn cậu qua khe hở giữa các món ăn, cô thấy cậu ung dung dùng thìa sứ ăn sủi cảo, trên mặt không có biểu tình gì.

Phó Lăng Thanh liếc cậu một cái, sau đó cười nói: "Mẹ quên mất, gần đây dạ dày A Tẫn không được khỏe, không ăn được đồ nhiều dầu mỡ, may mà Viễn Huỳnh có làm chút sủi cảo."

Phó Lăng Thanh cũng gắp cho Chung Viễn Huỳnh rất nhiều đồ ăn, nhưng Chung Viễn Huỳnh chưa bao giờ có thể quen với sự tốt bụng quá mức này của Phó Lăng Thanh, cô gật đầu khách sáo cảm ơn: “Cảm ơn dì Phó, dì đừng gắp thức ăn cho con nữa, dì cũng ăn thêm đi."

Cả một bữa cơm Chung Viễn Huỳnh không có khẩu vị gì nhiều, đầu óc quá rối loạn, chỉ ăn được mấy miếng.

Cô không có trực tiếp lên lầu mà muốn ra ngoài hít thở không khí một chút: “Con hơi no nên đi dạo để tiêu hóa thức ăn, thuận tiện đi đến cầu Văn Hội để xem bắn pháo hoa luôn."

Pháo hoa sẽ được bắn trên cầu Văn Hội vào mỗi dịp năm mới, năm nào thành phố cũng sẽ bố trí bắn pháo hoa để mừng năm mới, vì danh tiếng của thành phố nên những màn bắn pháo hoa rất hoành tráng và đẹp mắt, có thể kéo dài đến tận ba bốn giờ liền.

Phó Lăng Thanh nhìn Phó Tẫn và hỏi cậu: "A Tẫn, đã lâu con không về thành phố Nam Khánh, con có muốn đến cầu Văn Hội xem pháo hoa không?"

Chung Viễn Huỳnh nhớ tới dáng vẻ có chút mệt mỏi vừa rồi của cậu nên liền đề nghị: “Cậu ấy vừa mới cực nhọc trở về, ăn uống chưa đủ, còn chưa nghỉ ngơi cho tốt, nên để ngày mai đi xem cũng được."

Cô chỉ thích đi dạo một mình để thư giãn, hai người đã mấy năm không gặp, bây giờ lại cùng nhau đi xem pháo hoa, đi đường nhỡ cảm thấy xấu hổ lúng túng thì phải làm sao.

Nhưng cô quên rằng trong đời Phó Tẫn chưa bao giờ biết đến hai chữ xấu hổ.

Cậu đứng dậy lưu loát nói: "Được ạ."

Chung Viễn Huỳnh sửng sốt.

"Được." Phó Lăng Thanh cười nói: "Các con nhớ mặc thêm quần áo trước khi đi ra ngoài đấy nhé, coi chừng bị cảm lạnh."

Nhà nào nhà nấy đèn đuốc sáng trưng, ​​tiếng gia đình cười nói vui vẻ vang xa, trên đường phố đầy những ngọn đèn màu cam bị cành lá cắt thành từng mảnh, rơi xuống người tạo thành những vệt sáng lốm đốm.

Thành phố này nằm ở phía nam, tuy mùa đông không có tuyết nhưng thời tiết rất khắc nghiệt, đặc biệt là sau khi trời mưa, gió lạnh xen lẫn sự ẩm ướt xâm nhập qua các khe nứt của cửa sổ khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu và lạnh lẽo.

Hôm qua trời mưa nhưng sáng nay đã tạnh, mặt đất vẫn còn ẩm ướt, khi đèn pha chiếu vào tạo thành một vệt nước mịn.

Mặt đất ẩm ướt nhớp nháp, Chung Viễn Huỳnh đi ủng nhung ấm áp, nhưng chân vẫn lạnh như băng, cô không nhịn được rụt cổ lại, vùi nửa khuôn mặt vào khăn quàng cổ.

Tiếng bước chân không xa không gần phía sau khiến Chung Viễn Huỳnh sửng sốt trong chốc lát.

Đã lâu rồi, vừa lạ vừa quen, đứa trẻ trong ký ức ấy vẫn luôn âm thầm theo sau cô.

Họ băng qua một con phố và thoáng chốc đã đi đến đại lộ, hai bên là những chiếc xe bán đồ ăn lưu động bán những xiên thịt nướng và bánh nếp khoai lang.

Cảm xúc là một thứ rất dễ lây lan cho người khác, đặc biệt là một nhóm cảm xúc, nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của người qua đường, Chung Viễn Huỳnh cảm thấy nhẹ nhõm và thư thái một chút, lần này khẩu vị của cô đã được kích thích, tuy vừa mới ăn xong nhưng lúc này bụng lại cảm thấy gần như trống rỗng.

Cô quay lại nhìn Phó Tẫn, còn chưa kịp mở miệng, Phó Tẫn theo bản năng liền gật đầu.

Cả hai đều sửng sốt.

Thời gian bỗng nhiên bị ngưng lại tại ngay khoảnh khắc này, giống như vô số lần ở dưới ánh đèn huỳnh quang, hai cái bóng có chút xa cách nhau.

Thường thường chỉ cần Chung Viễn Huỳnh quay đầu nhìn lại là cậu liền biết cô muốn làm gì, gật đầu đáp ứng rồi tiếp tục đi theo cô.

Chỉ là bọn họ không nghĩ tới, bảy năm sau, hai người vẫn còn giữ được động tác phản ứng khắc sâu trong trí nhớ.

Bởi vì Chung Viễn Huỳnh dừng lại, Phó Tẫn cũng đứng yên.

Ánh sáng màu cam của ngọn đèn đường bên cạnh chiếu xuống người cậu, chiếu lên một bên mặt cậu một vầng hào quang mơ hồ, còn bên mặt kia thì ẩn trong bóng tối.

Vì đang đứng ở khoảng cách khá xa nên cô rất khó để nhận ra cảm xúc của cậu ngay lúc này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp