“Đau quá...”
Ta khẽ rên rỉ, đầu óc mê man, phải mất một lúc lâu mới mở được mắt ra.
Ta nhìn hang động tối tăm, có chút hoang mang.
“Mình chưa chết sao?”
Ta nhận ra con hổ trắng to lớn kia đã biến mất, không biết đi đâu rồi.
Còn nơi nó nằm lúc trước, giờ đầy những linh thảo, linh quả cứu mạng…
Linh dược thường có linh tính, và thường được thú hộ pháp bảo vệ.
Thì ra tất cả những dược liệu này đều được che giấu dưới... mông của nó.
Ta cố gắng lê người qua đó, chọn một góc có cỏ Tụ Huyết để chữa thương.
So với những linh dược khác, cỏ Tụ Huyết chẳng khác nào cỏ dại, nhưng cũng đủ để ta chữa thương…
Dù sao cũng là đồ của người ta, lỡ như con Bạch Hổ kia bảo vệ đến nảy sinh tình cảm, có khi nó sẽ xé xác ta ra mất.
Lúc trước ta không tìm được thuốc cứu mạng, tưởng chết chắc rồi nên mới vô lễ với con Bạch Hổ trông có vẻ khó chọc đó.
Giờ có cơ hội sống sót, tự nhiên ta phải hết sức cẩn thận.
Dược thảo rất đắng và chát, ta cắn răng nhai nuốt, khó nhọc ngồi thẳng dậy rồi bắt đầu vận khí chữa thương, nhưng Kim Đan trong đan điền đã vỡ nát, việc tụ khí trở nên vô cùng khó khăn.
Chưởng của sư tôn đánh vào vai phải ta, nửa người bên phải kinh mạch đều bị đứt đoạn, mỗi lần vận khí sẽ như dao cắt xé qua cơ thể.
Đau đến nỗi mồ hôi ta đầm đìa, nhưng ta không dám dừng lại, ta muốn sống…
Đúng lúc này, Bạch Hổ đã trở lại, toàn thân nó ướt sũng, có vẻ như vừa đi tắm…
Chắc bởi vì máu ta làm bẩn lông nó, đúng là một con hổ sạch sẽ.
Cơn đau khiến đầu óc ta tỉnh táo hơn lúc trước, ta hơi hoang mang không biết vì sao con hổ to lớn này lại không ăn thịt ta?
Bạch Hổ chẳng thèm liếc nhìn ta, có lẽ chỉ xem ta như một con kiến. Nó đi về phía khoảng đất trống bên kia, chậm rãi nằm xuống, ưu nhã liếm lông và chải chuốt cho mình.
Ta bắt đầu quan sát nó... Không hiểu vì sao lại có một linh thú xuất hiện dưới Hỗn Độn Nhai.
“Xem đủ chưa? Phàm tu.” Một giọng nam trầm khàn vang lên.
Ta sững sờ, mấp máy môi, nhíu mày nhìn về phía con Bạch Hổ với vẻ không chắc chắn.
Có thể nói, đây không phải linh thú! Là Yêu tộc!!
Yêu tộc khác với linh thú, trí tuệ bọn họ không thua kém gì Nhân tộc, thậm chí thiên phú còn cao hơn, có thể nói Yêu tộc là con cưng của Thiên Đạo.
Vậy mà lúc nãy ta còn sờ soạng hắn…
Toàn thân ta cứng đờ, nhớ lại hành động vô lễ vừa rồi.
“Ta có thể đưa ngươi ra khỏi Hỗn Độn Nhai.” Bạch Hổ mở to mắt, đôi mắt vàng lạnh lẽo nhìn về phía ta, “Nhưng... Ta cần máu của ngươi.”
Ta nhíu chặt mày, chợt nhớ ra một chuyện.
Nghe đồn dưới Hỗn Độn Nhai ma khí lan tràn, chỉ vì ngàn năm trước, tổ tiên các tông môn hợp lực phong ấn một Yêu Hoàng đã nhập ma…
Vậy, hắn có phải là Yêu Hoàng đó không?
Nếu thả hắn ra ngoài, liệu thế gian có…
Nhưng, việc đó có liên quan gì đến ta đâu.
Ta ngước mắt nhìn Bạch Hổ, bình thản hỏi: “Ngài muốn ta làm gì?”
“Ngươi quả thật có chút khác biệt.” Đồng tử vàng kim của Bạch Hổ khẽ co lại, vốn tưởng một người có vẻ ngoài chính phái như ta sẽ thà chết chứ không chịu khuất phục, không làm bất cứ điều gì có lỗi với môn phái.
Ta sở hữu linh căn Thiên Thủy, lại còn là Cửu Âm Tiên Thể*.
(*) Đây là một thể chất có tính âm cực mạnh, được coi là “chí âm” trong các loại thể chất. Thường chỉ xuất hiện một vài lần trong hàng nghìn năm.
Máu của ta có thể dùng làm thuốc cứu người, cũng có thể phá trận phá ấn. Khi còn ở Thanh Phong Tông, thường có không ít đồng môn tìm đến xin máu của ta.
Ta vốn tưởng nhiều lắm hắn cũng chỉ đòi một giọt máu đầu quả tim hay gì đó.
Nhưng không ngờ hắn lại nói…
“Song tu với ta.” Bạch Hổ đứng dậy, hóa thành một bóng người cao lớn tiến về phía ta, “Ta muốn nguyên âm của ngươi.”
Thứ hắn muốn, chính là… nguyên âm huyết*…
(*) Máu chứa đựng năng lượng âm thuần khiết, nguyên sơ nhất của một người.