Sau khi tỉnh lại, ta cố gắng hít một hơi thật sâu, nỗ lực tìm kiếm cơ hội sống sót, nhưng hoàn toàn vô vọng…

Dưới Hỗn Độn Nhai chẳng có gì cả.

Ta bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, cho đến khi nhìn thấy một hang động tối đen trước mắt, xung quanh là chi chít những văn tự kỳ lạ.

Ta lảo đảo bước vào hang động, chỉ mong tìm một tia hy vọng sống sót, xem thử có loại thảo dược nào có thể cứu mạng ta được không.

Khi nhìn thấy một đôi mắt vàng kim lóe sáng trong bóng tối, ta khựng lại một chút, nhưng rồi vẫn mạnh dạn bước tới.

Đó là một con hổ khổng lồ, một con hổ trắng với những đường vân màu vàng kim, mỗi sợi lông đều óng ánh như tơ lụa.

Bạch Hổ nằm đó như một quả núi nhỏ, vẻ mặt bình thản, đôi mắt vàng nhìn ta đầy lạnh lùng, thờ ơ.

Thể lực của ta đã kiệt quệ, ta quỵ xuống trước mặt nó, đầu óc bắt đầu choáng váng.

Ta nghĩ, bị một con hổ đẹp đẽ như này ăn thịt cũng không tệ.

Ta gục xuống đất, hơi thở yếu ớt, nhìn Bạch Hổ không ngừng vẫy đuôi, đầu óc dần lâm vào mê man.

Cái đuôi trắng xù xù với phần đuôi có điểm chóp vàng kim, trông thật muốn sờ.

Không biết nó có phải là linh thú đã khai trí hay không…

Bạch Hổ được xem là điềm lành, chắc hẳn sẽ rất hiền lành.

Ta thở dài, yếu ớt hỏi nó với chút hy vọng: “Ta có thể sờ cái đuôi của ngươi không?”

Câu trả lời ta nhận được lại là cái vẫy đuôi không kiên nhẫn của nó.

Hu hu... Nó không hiền lành chút nào.

Ta chỉ còn cách tự mình vươn tay ra chạm vào, nó né sang một bên, ta lại với tay, nó lại tránh.

“Ta sắp chết rồi…” Ta cảm thấy tủi thân, nhìn nó với đôi mắt ngấn lệ, muốn dùng đạo đức để lay động nó.

Bộ râu của Bạch Hổ khẽ động đậy, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, nó hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đầy vẻ khinh thường đối với loài người.

Nhưng hình như Bạch Hổ không thích nhìn ta khóc, nó tỏ ra hơi bối rối, suy nghĩ một lát rồi xoay người lại, từ từ thu đuôi vào dưới bụng, tỏ vẻ như không quan tâm.

Ta nghĩ mình sắp chết rồi, nếu không được ôm con Bạch Hổ to lớn này một cái thì có chết cũng không cam lòng.

Bình thường, ta luôn kiềm chế bản thân, chỉ biết luyện công, bề ngoài tỏ ra lạnh lùng, nhưng không ai biết rằng ta rất thích những thứ lông xù…

Ta huy động chút sức lực cuối cùng tiến về phía Bạch Hổ rồi lao thẳng vào, ngã nhào lên chiếc bụng trắng của nó.

“Gào?!” Bạch Hổ bị giật mình, chưa kịp phản ứng.

Ta lập tức đưa tay sờ xuống chân nó, muốn chạm vào chiếc đuôi đang giấu bên dưới.

Nhưng có vẻ như ta sờ nhầm... Chạm phải một thứ gì đó như chiếc lục lạc.

“To gan!” Một giọng nói trầm thấp, phẫn nộ đầy uy nghiêm vang vọng trong hang động.

Đáng tiếc là ta không nghe thấy, vì mất quá nhiều máu nên ta đã ngất đi, chờ đợi cái chết ập đến…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play